Trình Ân Ân nói đi là đi, ngày hôm sau liền đóng gói hành lý. Đồ đạc của cô không nhiều, chủ yếu là quần áo cùng với sách, hai cái túi đan đã đủ rồi.
Hôm Giáng Sinh, Giang Dự Thành tặng cô một đống quà tặng, thật nhiều thứ cô còn chưa kịp sử dụng, đều để lại.
Hoa Giáng sinh màu anh đào kia cô rất thích, đặc biệt cẩn thận gói lại, mang theo.
Bình thường cuối tuần cô về nhà, Giang Tiểu gia đều bày ra tất cả các kiểu nũng nịu chơi xấu không đồng ý thả người. Lần này suy nghĩ cho tình hình chung, cậu bé cố gắng ép xuống cảm giác thất vọng. Chỉ là lúc đưa Trình Ân Ân xuống lầu, vẫn luôn nhìn cô với cặp mắt nước mắt lưng tròng, làm cô có áp lực tâm lý.
Trình Ân Ân lưu luyến không rời, ôm cậu bé nói: “Mỗi ngày chị đều đến ở với em, chỉ là ban đêm không ngủ lại chỗ này.”
Giang Tiểu Sán bộ dáng ấm ức muốn khóc nhưng cố nén để mình không khóc, dính chặt nói: “Vậy mỗi ngày chị đến sớm một chút nha, Sán Bảo Nhi chờ chị.”
Mặc dù tiếp xúc với cậu bé không nhiều, biết tiểu gia hỏa này thật sự là một tiểu nhân tinh, dạng vai nào cũng diễn được, nhưng Trình Ân Ân vẫn đau lòng, liên tục cam đoan.
Hôm nay, Giang Dự Thành có việc không về được, Phạm Bưu được phái tới làm người chạy việc. Bên cạnh cô cầm hai cái túi hành lý, vẻ mặt bình tĩnh xem vở diễn bi tình ly biệt của hai mẹ con.
Trong lòng thổn thức sâu sắc cho đại ca của anh, công việc bận rộn như vậy, trong nhà còn có hai diễn viên xuất chúng, thật sự là vất vả!
Trình Ân Ân về nhà họ Trình trước một chuyến, lấy đồ đạc của mình.
Phương Mạn Dung không có nhà, cũng không biết thật là không bỏ nổi bàn mạt chược kia mà không dành ra được chút thời gian tiễn con gái hay là không muốn đối mặt.
Không có nhà cũng tốt, Trình Ân Ân thật sự sợ hãi cảnh tượng chia tay.
Những đồ vật bên trong gian phòng mặc dù là đồ của cô, nhưng không muốn mang theo cái gì, chỉ cầm quần áo cùng một vài thứ quan trọng.
Lúc đóng cửa lại, giống như bình thường rời nhà đi đến trường, nhưng lần rời đi này, vĩnh viễn sẽ không quay về.
Có lẽ bởi vì sau khi gặp tai nạn xe cộ số lần cô ở đây không nhiều, nên không có cảm giác không buông bỏ được như trong tưởng tượng. Cô đặt chìa khóa lên tủ ở huyền quan (*), kéo theo cái va li, đóng lại cánh cửa chống trộm màu xanh sẫm.
(*) Huyền quan, trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua. Đây là khu đệm của phòng khách, có thể coi như tiền phòng, là nơi khách "nghỉ" chân trước khi vào phòng chính, tiếp mạch dẫn khí từ môi trường bên ngoài vào căn nhà (Theo phongthuyphuongdong.com.vn).
Phạm Bưu đứng bên ngoài chờ đợi, sải bước đi tới nhận lấy cái va li trong tay cô, bỏ vào sau cốp xe. ‘Bà chị cơ bắp’ làm việc rất nhanh nhẹn không chút dư thừa, đưa cô đến phòng trọ nhỏ cho thuê, toàn bộ hành lý cũng giúp cô mang lên lầu.
Phòng Trình Ân Ân thuê rất gần trường học, một chung cư kiểu cũ. Gian phòng cô thuê cũng coi như sạch sẽ, ở lầu hai, không gian không lớn, nhưng cô ở một người cũng đủ, vệ sinh đã được quét dọn sạch sẽ, cô không cần tốn nhiều sức lực.
Cái bất tiện duy nhất chính là phòng bếp cùng với nhà vệ sinh phải dùng chung với mấy nhà nữa. Nhưng mà trong phòng chủ cho thuê nhà đã chuẩn bị sẵn lò ga, còn có trọn bộ chén dĩa.
Tiễn Phạm Bưu đi xong, cô bắt đầu sửa sang lại căn phòng nhỏ này. Về sau nơi này chính là nơi cô đặt chân.
Mặc dù ngôi nhà trông gọn gàng và ngăn nắp, nhưng cô vẫn chịu khó quét dọn một lần nữa, quét nhà, lau nhà, những chỗ có thể lau chùi cô đã lau chùi sạch sẽ sáng bóng.
Giữa chừng đói bụng, khóa cửa lại đi ra quán cơm nhỏ bên ngoài ăn bát mì, sau đó trở về tiếp tục thu dọn.
Lần đầu tiên sống một mình ở bên ngoài, lòng có chút chua xót khi sau lưng không có ai nương tựa, nhưng cũng có mong chờ cho một cuộc sống mới sắp sửa bắt đầu.
Một gian phòng nho nhỏ, thế nhưng thu dọn lại là một công trình lớn. Chờ đến khi Trình Ân Ân cuối cùng cũng làm xong, nhìn đến cái giường đã được trải chỉnh tề, nhìn về giá sách đã được xếp thành hàng.
Cô phát hiện mình kiên cường hơn so với những gì mình nghĩ.
Nhưng mà nhiệt tình đối với cuộc sống mới bị dập tắt không chút lưu tình khi bất ngờ bị xối thẳng nước lạnh lúc đi tắm.
Cô la lên một tiếng, nhanh chóng né ra tránh dòng nước, run run rẩy rẩy đưa tay vặn mở bên nước nóng đến mức tối đa. Sau đó lại né thêm một lần nữa vì suýt chút nữa bị biến thành tôm luộc.
Cô không thể không đề cao cảnh giác, nước lúc lạnh lúc nóng như đang đánh du kích, khi nước vừa mới ấm một chút liền biến mất.
Chỉ mỗi việc đi tắm cũng đủ khiến bản thân mình mệt không thở ra hơi.
Căn phòng tắm công cộng này rất sạch sẽ, sạch sẽ vượt quá mức tưởng tượng, cũng coi như thoải mái dễ chịu. Nhưng mà dù sao thì cũng cũ kỹ rồi nên phần cứng lại không được tốt. Trình Ân Ân sau khi đánh xong một trận chiến với nước ấm nghịch ngợm, vừa thư giãn đang lau người, cửa đột nhiên vang lên một tiếng.
Cô hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn ---- Cửa vẫn được khóa trái, không chừng là bị gió thổi động một cái tạo ra tiếng vang.
Đợi một hồi lâu không có âm thanh nào khác, trái tim đang treo lên của cô mới chậm rãi hạ xuống. Nhanh chóng mặc quần áo tử tế sấy khô tóc, ôm đồ đạc về lại căn phòng nhỏ.
Ban ngày tiêu hao quá nhiều thể lực, cô vừa đặt mình xuống giường đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, còn chưa kịp phát biểu cảm tưởng sau ngày đầu tiên, nhân dịp cuộc sống của mình chuyển hướng.
Sáng sớm không biết là do lạnh quá tỉnh hay tự mình thức dậy, cô mở to đôi mắt mê mang một hồi, nghe được tiếng người cùng tiếng xe trên đường truyền đến.
Dưới lầu có mấy bà thím sáng sớm đã nói chuyện phiếm, mười phút, Trình Ân Ân nghe được là:
Con gái nhà 307 đi lâu như vậy không về không chừng đã vào động đa cấp rồi, trong nhà cũng không có ai chịu đi tìm thử xem. Thằng nhóc phòng 421 đêm qua dẫn theo một cô gái về nhà, không phải là cô gái lúc trước. Cặp vợ chồng trên lầu sáu kia tối hôm qua lại đánh nhau, hình như là tên kia ra ngoài tìm gái…. Chờ đợi tin bát quái nổi lên.
Nghe được tình tiết “Các bà có thấy không, hôm qua trước cổng có ngừng một chiếc xe sáng trọng, không biết là cô gái nhỏ nào dính vào một người giàu có”, cô ngáp một cái, bò ra từ trong chăn, run lẩy bẩy mặc quần áo.
Bây giờ mới phát hiện, cùng một thành phố nhưng sẽ có hai mùa đông;
Mùa đông ấm áp dễ chịu, mùa đông lạnh như hầm băng.
Mùa đông của kẻ có tiền, cùng với mùa đông của người nghèo.
Ngày đầu tiên trong cuộc sống mới, nhớ hơi ấm trong căn nhà ấm áp của chú Giang.
Sau khi mặc quần áo tử tế nhìn đồng hồ, mới năm giờ rưỡi.
Lúc vào phòng vệ sinh rửa mặt, một lần nữa bị nước lạnh thấu xương dạy làm người: Cô rất lạnh đúng không? Đừng sợ, tôi còn có thể khiến cô lạnh hơn nữa.
Cô chạy xuống dưới lầu, nghĩ sẽ ấm áp một chút, mấy bà thím chuyển từ những câu chuyện bát quái sang nhìn cô.
“A, mới tới sao?” Một bà thím mập mạp hỏi.
Trình Ân Ân thả chậm bước chân, đón lấy ánh mắt như đèn pha của mấy bà dì đó lên tiếng chào hỏi.
“Ở lầu 2? 204?” Bà thím mập mạp nhìn về phía lầu hai, “Bảo sao, mấy ngày trước nhà kia quét dọn chăm chỉ như vậy. Nhà vệ sinh cũng chà sáng bóng như trong khách sạn, thì ra là cho thuê.”
Trình Ân Ân lễ phép cười cười.
Bà thím ốm ốm nói thầm: “Cô vợ trẻ của lão Vương keo kiệt như vậy. Thế nhưng lại đổi tính mời công nhân đến quét vôi tường lại một lần, rồi còn đổi đồ dùng trong nhà. Đúng là rảnh đến mức hoảng sợ.”
“Hôm trước tôi còn gặp cô ta, làm một chiếc nhẫn vàng thật to, sợ là phát tài rồi.”
Trình Ân Ân đi ra khỏi dãy nhà, nghĩ thầm lần này vận khí thật tốt, vừa vặn gặp được một gian nhà vừa được sửa chữa.
Đầu phố có bán điểm tâm, trên đường người đi tới đi lui đi làm vào sáng sớm hoặc đi chợ mua đồ ăn, hơi thở cuộc sống cực kỳ nồng đậm.
Cô uống một chén canh hồ cay (*), dạ dày ấm lên, từ từ, tay chân đông cứng cũng bắt đầu có