Trình Ân Ân không hề hay biết lúc cô vừa chạy ra, Giang Tiểu Sán đã chạy đến bên cửa sổ nhìn lén, vừa gặm bánh bao vừa tường thuật trực tiếp những gì diễn ra cho những người còn lại trong phòng ăn cùng với phòng khách.
Khi cô quay về tất cả những người ở đó đều cười tủm tỉm, trong nội tâm cô vừa thẹn thùng lại vừa ngọt ngào, căn bản không hề chú ý.
Cơm nước xong xuôi, Giang Tiểu Sán lôi kéo Trình Ân Ân kéo đến nhà họ Thẩm ở sát bên, nhìn một tổ chó còn vừa mới ra đời.
Hai người vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, Tống Nhân Hoa cười thu lại tầm mắt, “Lần này Ân Ân bị bệnh, cũng coi như trong họa có phúc. Mấy ngày nay con nhìn hai người nhà lão Tứ, so với trước kia còn dính nhau hơn, tốt không biết bao nhiêu. Tình cảm của hai đứa nó nhiều năm như vậy, nếu thực sự xa nhau không phải là rút gân nhổ xương hay sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Minh Lan đeo kính mắt, tỉ mỉ chăm sóc hoa cỏ.
Bà đã đến tuổi này rồi, cũng không mong mỏi gì ngoài chuyện hạnh phúc của con cháu. Giang Dự Thành là con út, lại là con mọn trong lúc tuổi già, lần lượt mất đi hai đứa con trai, bà đã dồn hết tâm huyết trên người Giang Dự Thành, nhiều hơn so với những đứa con khác.
Chính mắt thấy anh lấy vợ sinh con, chính mắt thấy như keo như sơn, lại chính mắt thấy cãi nhau đến mức ly hôn. Hơn nữa mâu thuẫn giữa hai vợ chồng cũng không phải là chuyện bình thường. Cho dù tình cảm của hai người có phai nhạt, ai cũng có người mới còn tốt hơn chuyện rõ ràng là yêu đến mức xâm nhập cốt tủy, nhưng lại phải chịu đựng nỗi đau đến mức rút gân lột da.
Bà cắm một cành hồng Champagne đã cắt tỉa xong vào bình hoa: “Chỉ sợ khi Ân Ân bình phục, hai người bọn họ còn náo loạn.”
Tống Nhân Hoa hít một hơi, nhấp một ngụm trà, ngược lại nói: “Nhưng con nhìn được trong lòng Ân Ân có lão Tứ, cũng không phải là không có đường sống.”
Bài tập của kỳ nghỉ đông thật là nhiều, từ khi mới bắt đầu Trình Ân Ân đã sắp xếp ổn thoả, ngoại trừ hai ngày bị Giang Trì làm chậm trễ kia, mỗi ngày cô đều hoàn thành đúng theo kế hoạch, chưa hề dây dưa kéo dài.
Mấy ngày trước, Đào Giai Văn hẹn cô gặp nhau làm bài tập. Hôm đó đúng lúc lão gia tử không thoải mái có gọi bác sĩ đến, Trình Ân Ân liền từ chối, mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của cô ấy.
[Ân Ân, tớ thật là chán chường, có muốn đi ra ngoài chơi không?]
Nhưng mà hôm nay bọn họ về lại chung cư, chạng vạng tối hôm nay chú Giang sẽ về đây đón bọn họ, Trình Ân Ân nói qua với cô một chút.
Đào Giai Văn trả lời lại rất nhanh: [Như vậy thật là tốt, ngày mai tớ sẽ đi tìm cậu đi chơi]
Sau đó là một sticker vẻ mặt hưng phấn.
Trình Ân Ân dừng lại.
Cho tới bây giờ cô chưa từng mời bạn học về nhà làm khách, vì tình huống trong nhà bọn họ… Cô chưa từng nói, nhưng thật ra ở phương diện này rất tự ti. Hơn nữa Phương Mạn Dung không phải là một người mẹ như nhà người ta, sẽ nhiệt tình chào đón, ngược lại, mười cuối tuần thì có đến bảy tám cái cuối tuần ở nhà chơi bài.
Cô thích cảm giác được dẫn bạn học về nhà, nhưng bây giờ dù gì cũng không phải là nhà mình, không tiện.
Trong lúc cô còn đang do dự, Đào Giai Văn còn nói: [Có phải là không tiện không?]
Trong kỳ nghỉ đã từ chối cô ấy ba lần, trong lòng Trình Ân Ân cũng không quan tâm quá nhiều.
Giữa “Chú Giang không vui” và “Đào Giai Văn không vui”, nếu cân nhắc hai bên, dĩ nhiên là người trước càng không thể đắc tội rồi. Chú Giang đối với cô rất tốt, hơn nữa anh cũng không phải là người hẹp hòi.
Cô gửi tin nhắn cho Giang Dự Thành hỏi: [Chú Giang, ngày mai em có thể mời bạn học đến nhà chơi không?]
Nghĩ có thể anh đang bận, nên không trực tiếp gọi điện thoại đến, không ngờ chưa đến nửa phút, anh đã trả lời: [Nếu em thích.]
Trình Ân Ân rất vui vẻ: [Cảm ơn chú Giang!]
Giang Dự Thành: [Không cho phép lại nói cảm ơn.]
Trình Ân Ân: [A!]
Giang Dự Thành: [Có thể hôn anh.]
“….”
Đầu ngón tay của Trình Ân Ân chọc chọc vào màn hình, nói thầm trong lòng, tại sao chú ấy lại biến thành dạng này rồi, nói ba câu không rời được chuyện hôn hít.
Ngẩng đầu nhìn thấy mặt mình từ trong gương, mới phát hiện khóe miệng của mình không biết từ lúc nào đã khẽ nhếch lên. Lập tức có chút e lệ, vội vàng thu lại.
Khi Giang Dự Thành tan tầm trở về, Trình Ân Ân đã sắp xếp xong xuôi đồ đạc của mình cùng với Giang Tiểu Sán, cũng đã làm xong bài tập trong ngày, đã chuẩn bị xong từ sớm.
Lần này trở về, đã có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Trước kia cô cũng xem nơi này là nhà, nhưng chỉ dám lén lút, không dám tiết lộ chút mảy may nào. Nhưng bây giờ, phần lưu luyến này không còn sợ hãi, cũng không xấu hổ, chỉ còn lại vui vẻ.
Lúc cô về phòng luôn vui mừng khấp khởi, vui vẻ viết rõ trên mặt. Giang Tiểu Sán buồn bực, lặng lẽ hỏi Giang Dự Thành: “Vì sao tâm tình của mẹ con lại tốt như vậy?”
Cả ngày hôm nay hai người bọn họ đều ở cùng một chỗ, chưa từng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Niềm vui của cô đúng là rất rõ ràng, Giang Dự Thành cũng không biết, gỡ cà vạt xuống nhìn vào gian phòng của cô.
“Đại khái là, ngày mai muốn mời bạn học đến chơi.”
“Mẹ con thích người bạn học này nha.” Giang Tiểu Sán lâm vào trầm tư.
Đào Giai Văn nói sẽ đến sớm một chút, nhưng Trình Ân Ân không ngờ, mới hơn tám giờ cô ấy đã đến.
Cô đi xuống lầu đón người. Đào Giai Văn đeo cặp sách, mặc áo khoác đồng phục của trường học, áo sơ mi dệt kim ở bên trong, bên dưới là một cái váy xếp ly. Vừa giống học sinh nhưng lại không mất đi tính thẩm mỹ.
“Sao cậu lại đến sớm vậy, ăn sáng chưa?”
Đào Giai Văn đem theo bài tập đến, kéo cánh tay của cô: “Đừng nói nữa. Ngày nào cũng bị mẹ tớ nói đến. Không đợi được nữa, phải chạy ra ngoài hít thở không khí.”
Trình Ân Ân dẫn cô đi vào đại sảnh để đi đến thang máy, thẳng đến căn hộ, Đào Giai Văn kinh ngạc: “Thang máy chuyên dụng?”
Căn hộ có thang máy chuyên dụng không phải là căn hộ bình thường. Huống đây là căn hộ nằm trên cùng của một tòa nhà cao tầng, có thang máy chuyên dụng, quả thực là nở mày nở mặt.
Cô đi theo Trình Ân Ân đến, nhìn bốn phía một vòng, nhìn xong lại than thở.
Biệt thự kiểu nào cũng đã gặp qua, nhưng kiểu penthouse có diện tích rộng 500 mét vuông, không thể so với biệt thự cái nào kém hơn cái nào ---- Giá phòng khu vực này …. Trong đầu cô ước tính sơ sơ, giản lược, mẹ nó, tám chữ số.
Ngoại trừ nở mày nở mặt, vẫn là có nhiều tiền.
Thật ra trong lòng cũng có thể đoán được, vị Giang tổng kia chính là người có tiền có thế. Mỗi ngày Trình Ân Ân được đưa đón đi học đều bằng xe Bentley, căn phòng này với khả năng của anh ta mà nói cũng chẳng có gì đáng kể cả.
“Đúng rồi, chú của cậu có nhà không?” Đào Giai Văn nhỏ giọng hỏi.
“Chú Giang đi làm rồi.” Trình Ân Ân nói.
Công việc tồn động của công ty có chút nhiều. Nhân viên có thể chậm rãi ung dung là làm quen lại với công việc từ bên trong tiết tấu của ngày nghỉ, còn anh làm ông chủ thì phải nhanh chóng đi vào trạng thái làm việc.
Dáng vẻ của Đào Giai Văn như thở dài một hơi: “Wow, may mắn. Tớ còn sợ gặp phải chú ấy. Chú ấy nhìn rất nghiêm túc.”
“Chú Giang chỉ là không thích cười, thật ra tính tình rất tốt.” Trình Ân Ân đặt đôi dép lê đã chuẩn bị xong xuống chân cô ấy, “Phòng bếp còn thức ăn, để tớ hâm lại một chút cho cậu.”
“Không cần,” Đào Giai Văn cúi đầu đổi giày, “Tớ ăn rồi.”
Thay giày xong, nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện trước mặt có nhiều hơn một cái đầu tròn tròn nhỏ nhỏ.
---- Giang Tiểu gia nghiêng đầu nhìn cô, muốn nhìn xem cô là thần thánh phương nào, có thể khiến mẹ của cậu vui vẻ hiếm có như vậy.
Đào Giai Văn sững sờ, cười, cô có lúm đồng tiền, cười lên rất đáng yêu. Tay chống lên đầu gối, xoay người nhìn Giang Tiểu Sán: “Xin