Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn hai người đang ôm nhau ở cùng một chỗ. Sau đó quay đầu lại nhìn Phàn Kỳ, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Nhân vật nam chính vẫn còn đang ở chỗ này đấy, cứ quanh minh chính đại như vậy mà ôm kim chủ à? Đây chính là chuyện cho trường học sắp xếp, vẫn còn đang diễn mà, có một chút đạo đức nghề nghiệp có được hay không hả?
Phàn Kỳ hơi mỉm cười, tay trái cầm một cái đĩa nhỏ, tay phải cầm một cái nĩa nhỏ, xem như không liên quan đến mình mà ăn điểm tâm.
Tuyến tình cảm của hai nhân vật chính gián đoạn, những gì nên tiến triển lại không có chút tiến triển. Nhóm nam sinh vừa là anh em tốt vừa là tùy tùng của nhân vật nam chính dĩ nhiên là đều nhận ra. Cao Bằng đưa đầu lại gần nhỏ giọng hỏi: “Kịch bản này có còn phải diễn hay không?”
Phàn Kỳ không nói gì.
Cao Bằng: “Cô ta như vậy mà không có ai quản hay sao? Vốn là kịch bản của hai người, bây giờ chuyện của cậu hoàn toàn không có. Vậy chúng ta còn diễn cái gì chứ.”
“Đây không phải là chuyện cậu nên quản, đừng có lắm miệng.” Phàn Kỳ ghim một miếng bánh kem dừa, “Nên diễn thế nào thì diễn thế ấy, chỉ cần đạo diễn không hô ngừng, chúng ta phải tiếp tục. Cứ tiếp tục diễn tròn vai của cậu, dù gì thì tiền cát-sê cũng không thiếu.”
“Vấn đề là chúng ta không hề có đạo diễn nha…”
“Ai nói không có.” Phàn Kỳ kín đáo đưa cái đĩa đang cầm trong tay cho cậu ta, vỗ vỗ vai cậu, “Nơi nào có diễn kịch, nơi đó có đạo diễn.”
Cao Bằng: “….”
Không hổ làm nam chính, nói chuyện cao thâm như vậy.
Trước bàn ăn, Giang Dự Thành ôm Trình Ân Ân, lòng bàn tay từng chút từng chút khẽ vuốt mái tóc cô.
Ở những thời khắc như thế này, anh đã từng có suy nghĩ quá mức ích kỷ, nếu như cô vĩnh viễn không thể nào khôi phục lại trí nhớ, cuộc sống thường ngày cứ như thế này cũng tốt.
Diễn vở diễn cả đời thì có làm sao.
Thật lâu sau, Giang Dự Thành cúi đầu xuống hôn người đang ngồi trong lòng một cái: “Được rồi, bạn học của em đều đang nhìn kìa.”
Lúc này Trình Ân Ân mới nhớ còn có những người khác ở đây, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, tranh thủ thời gian buông anh ra.
Quần chúng vây xem hoặc nhiều hoặc ít bị cái ôm trắng trợn trước mặt mọi người làm cho kinh hoảng, không biết diễn tiếp thế nào.
Nhưng mà hai người trong cuộc: Thần sắc của kim chủ cùng với nhân vật nam chính đều rất tự nhiên.
Giang Dự Thành cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách, khiến cho người người ta cảm thấy không dễ dàng tiếp cận. Ngoại trừ Trình Ân Ân không ai tin được cái gọi là “dịu dàng” đặc biệt này có thể xuất hiện trên người anh.
Người đã quen sống ở vị trí cao từ trong xương sẽ toát ra khí tràng mạnh mẽ cường đại. Trong lúc vô hình có lực ảnh hưởng cực lớn, chẳng hạn như khi anh xuất hiện, mọi người không kìm lòng được mà an tĩnh lại.
Khi Giang Dự Thành nói “Mời mọi người ngồi”, một đám người lập tức cực kỳ nghe lời mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Khẩu vị đồ ăn không cần phải nói, bắt đầu từ khi Trình Ân Ân đến chỗ anh làm gia sư, vô luận là ở nhà hay đi ra ngoài ăn, còn chưa ăn loại đồ ăn nào không ngon.
Trong khi ăn mọi người xem như yên tĩnh. Có sự xuất hiện của Giang Dự Thành, các bạn học không quá mức thoải mái. Tuy nhiên khi bữa tối kết thúc, bắt đầu khâu chơi trò chơi, những người trẻ tuổi dần dần lộ ra bản tính, ầm ĩ hưng phấn lên.
Party được chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng, tất cả những trò chơi lưu hành của học sinh cấp ba hiện nay đều có cả.
Trình Ân Ân rất ít khi tham gia tụ hội, đi theo mấy người chơi ma sói, mỗi lần rút đến đều là người dân, chỉ có một lần được cầm đến tay lá phù thủy. Nhưng rất không phù hợp, vây quanh giữa bầy sói, Giang Tiểu Sán một con sói nhỏ thứ nhất đã tự sát để lừa giải dược của cô.
Chơi đến cùng, chỉ còn lại cô, người sói Giang Dự Thành, tiên tri Phàn Kỳ, thành bại nắm trong tay một người dân nhỏ bé như cô. Trình Ân Ân xoắn xuýt giữa hai người.
Trong trận Phàn Kỳ phân tích mạnh mẽ như hổ, có lý có chứng cứ khiến cho người ta tin phục. Những người khác ở đây đều lén lút nhìn về phía Giang Dự Thành nháy mắt, ngay cả Giang Sói con cũng làm phản, lặng lẽ cúi đầu duỗi một ngón tay chỉ vào cha ruột của cậu bé.
Trình Ân Ân vẫn còn do dự, quay đầu nhìn Giang Dự Thành.
Khiến cho mọi người không ngờ chính là anh cũng không thèm giải thích cho bản thân, nói thẳng: “Là anh.”
“F**k! Tự bùng phát luôn!” Không biết ai nói câu này.
Trình Ân Ân kinh ngạc nhìn anh, Giang Dự Thành nhìn qua đôi mắt cô, giọng nói dịu dàng từ tính: “Anh không lừa em.”
“….”
“….”
Phàn Kỳ: Thua.
Kim chủ trình diễn cho mọi người một màn “thả thính em gái” sinh động như vậy, chơi đến lúc này đã đến đỉnh điểm. Sắc trời đã là chạng vạng lúc này cũng đã lên đèn, màn đêm ngày càng sâu, nhiệt độ xuống hơi thấp, đám người đi vào trong phòng.
Trong biệt thự cũng được bố trí rất có bầu không khí, đồ ngọt cùng với rượu được phục vụ không ngớt, đám người này cũng không còn câu nệ như trước đó.
Người trẻ tuổi chơi đùa hô mưa gọi gió, cực kỳ náo nhiệt. Phòng khách nhỏ có thiết bị có âm thanh rất tốt, bên trong đám diễn viên không thiếu người có thể biểu diễn tốt. Có một nữ sinh bề ngoài không có chút đặc biệt cầm mic, vừa cất giọng liền khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Trình Ân Ân ngồi hơi xa một chút, bưng đồ ngọt lên ăn. Giang Dự Thành ngồi bên cạnh cô, hai người dựa vào rất gần, thỉnh thoảng còn thì thầm nói chuyện.
Giang Dự Thành lấy ngón cái chùi lớp kem trên khóe miệng cô, mười phần tự nhiên đưa ngón tay lên môi, liếm mất.
Trình Ân Ân mặt đỏ như cà chua, nhưng trong mắt những người khác, tâm tình khác nhau.
Không khí hân hoan vui sướng một mực lan tràn đến gần mười hai giờ, chẳng biết lúc nào trò chơi tan, karaoke cũng tạm dừng. Trình Ân Ân nói mấy câu với Giang Tiểu Sán, liền phát hiện Giang Dự Thành không có ở đây.
Đột nhiên, trong phòng toàn bộ đèn đều tắt ngóm, lập tức tất cả những âm thanh đều biến mất, Trình Ân Ân nắm chặt tay Giang Tiểu Sán trong vô thức.
Giang Tiểu Gia an ủi cô: “Ngoan, đừng sợ.”
Tiếng chuông truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó, bên trong một màu đen kịt, những ngọn đèn nhỏ hình dạng như mặt trăng cùng với ngôi sao sáng lên theo thứ tự, giá cắm nến sáng lên. Từ trong tia sáng lờ mờ, Giang Dự Thành đẩy xe có bánh ga tô đến.
Cùng lúc đó, ban nhạc giao hưởng cũng đánh bài hát sinh nhật, bốn phía đang yên lặng một lần nữa vang lên tiếng chúc mừng vang dội:
“Ân Ân, sinh nhật vui vẻ~”
Bên trong làn điệu du dương, từ phía sau ánh nến chập chờn Giang Dự Thành chậm rãi đi tới, không biết ai đặt mũ thọ tinh (*) lên đầu Trình Ân Ân.
(*) 寿星 - Thọ tinh, chỉ người được tổ chức sinh nhật.
“Sinh nhật vui vẻ!” Giang Dự Thành nói.
Giang Tiểu Sán cũng nói: “Tiểu Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!”
Khóe miệng của Trình Ân Ân đã sớm cong lên, cười đến mức đôi mắt cũng bắt đầu híp lại, “Cảm ơn chú Giang, cảm ơn mọi người.”
“Còn em đâu?” Giang Tiểu Gia không được nhắc đến biểu thị bất mãn.
Trình Ân Ân cười: “Cảm ơn Tiểu Sán Sán.”
“Nhanh cầu nguyện đi.” Mọi người cao hứng bừng bừng ồn ào.
Bên trên bánh ga tô có 18 ngọn nến lẳng lặng thiêu đốt. Trình Ân Ân chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, thành kính mà trịnh trọng nói lên nguyện vọng trong ngày sinh nhật của mình:
“Nguyện vọng thứ nhất, tôi muốn thi đậu B Đại.”
Có người người: “Wow, cậu thật là tham lam. Có nhiều hơn một nguyện vọng nữa.”
Trình Ân Ân đang thành tâm cũng không bị người kia quấy rầy: “Nguyện vọng thứ hai, tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chú Giang.”
Lời vừa nói ra, tình cảnh lại một lần nữa lâm vào xấu hổ.
Trình Ân Ân người đang chuyên tâm cầu nguyện lại không hề phát giác, tiếp tục nói: “Nguyện vọng thứ ba chính là hy vọng hai nguyện vọng trước đều trở thành hiện thực.”
Trình Ân Ân mở to mắt, đang muốn thổi tắt nến, Giang Dự Thành bỗng nhiên nâng gáy cô lên hôn. Bên trong âm thanh hít vào của mọi người, cái hôn này chỉ kéo dài năm giây lộ ra sự kiềm chế.
Lúc buông cô ra, Giang Dự Thành nói: “Nguyện vọng của em, anh sẽ giúp em thực hiện.”
Tối thui tối mò cũng không biết cô gái nào ở phía sau nói một câu: “Ôi chua (*) quá, mọi người thì sao?”
(*) 酸 – Chua, thường được dùng để chỉ sự ganh tị.
Chia xong bánh gato, bữa tiệc này cũng tan. Thời gian không còn sớm, Giang Dự Thành sắp xếp tài xế đưa mọi người trở về, một nhà ba người bọn họ qua đêm ở biệt thự.
Đây là ngôi biệt thự đứng tên anh nhưng để đó không dùng, cách nội thành hơi xa một chút, quang cảnh xung quanh khá tốt. Bình thường nếu có vài ngày rảnh rỗi sẽ đến đây ở lại mấy ngày.
Giang Tiểu Sán đã sớm mệt mỏi, lúc lên lầu ngáp liền ba cái. Trình Ân Ân dẫn cậu bé về phòng nghỉ ngơi sau đó đi đến gian phòng Giang Dự Thành chuẩn bị sẵn cho cô.
Trước đó cả căn nhà đã được người ta đến quét dọn thông gió, hai ngày này thời tiết khá tốt, chăn gối vừa mới đổi mang theo mùi hương tươi mát của bột giặt cùng mùi của nắng. Trình Ân Ân cũng có chút mệt mỏi, nhanh chóng tắm rửa xong nằm dài trên giường.
Một buổi tối cực kỳ náo nhiệt, cô không rảnh rỗi để phân tâm, bây giờ đã yên tĩnh những đoạn ký ức ngắn ngủi kỳ quái, phức tạp phảng phất lại một lần nữa kéo đến cuồn cuộn sau mấy giờ ngủ đông.
Giang Dự Thành ở dưới lầu xử lý chút việc linh tinh xong mới lên lầu đi vào trong phòng của Trình Ân Ân.
Tắt đèn, trong phòng ngủ yên ắng, người trên giường dường như đã ngủ. Anh dừng lại một chút, nhấc chân đi vào cửa, im lặng đi