Bóng lưng rời đi của cô vừa phóng khoáng vừa dứt khoát, mặt của nhân viên công tác đang cầm cây dù lộ ra vẻ khó xử, chần chừ một lát, quay người trở về phòng nghỉ.
Một người đàn ông đang mặc âu phục đang ngồi trên ghế salon, tuy lãnh đạm nhưng khí tràng lại cực kỳ mạnh mẽ.
Không biết thân phận của người này như thế nào, nhưng từ sau khi cô Trình có lai lịch không nhỏ kia vào ở, Giám đốc đích thân gọi điện thoại đến bàn giao phải phục vụ cho tốt, đồng thời còn phải phục từng mọi yêu cầu của Giang tiên sinh.
Nhân viên công tác chẳng qua chỉ là một nhân viên thấp cổ bé họng, là một viên chức tầng dưới chót, không dám đắc tội người nào, nơm nớp lo sợ đưa dù lại cho Giang Dự Thành.
“Giang tiên sinh, cô Trình không chịu nhận, cô ấy còn nói…”
Giang Dự Thành không đợi cậu ta nói xong, đưa tay nhận dù, đứng dậy đi ra khỏi cửa, bóng lưng trầm mặc vẫn thẳng tắp như cũ.
Còn nửa câu mắc ở trong miệng, nhân viên công tác không đoán được là có nên nói hay không.
Do dự trong chốc lát, bóng người đã biến mất ngoài cửa.
Giang Dự Thành nhanh chân đi ra khỏi khách sạn, ánh mắt di chuyển đến đường cái bên tay phải.
Bão tố phủ thêm cho thành phố một màu sắc xám xịt. Trình Ân Ân mặc một cái áo khoác dài màu da, tóc không chải, có chút rối, vừa vặn phù hợp với cảnh đường phố có chút xám xịt.
Hai câu cô nói kia, Giang Dự Thành đều nghe được.
Anh vẫn không nhịn được mà đi suốt đêm đến đây, việc cô đoán được mình ở đây cũng không ngoài ý muốn. Cây dù này ở đây, tất nhiên anh cũng ở đây. Căn bản là muốn thăm dò tâm tư, một lần nữa thử một lần xem trong lòng cô có cho anh chỗ nào để cứu vãn không.
Kết quả đúng là không ngoài ý muốn, cô không đồng ý gặp anh.
Sau khi ra khỏi cửa, quả nhiên là có mưa bụi, Trình Ân Ân miễn cưỡng đứng đợi 10 phút ở bến tàu, chàng trai trẻ vẫn mặc cái áo khoác hôm trước đang rụt cổ chạy tới.
“Không phải là cô còn muốn ra biển sao?” Cậu ta nhìn thoáng qua mặt biển âm trầm.
Trình Ân Ân quay đầu nhìn anh: “Có thể đi ra sao?”
“Chị gái à, chị xem thời tiết hôm nay đi, chị nói xem có thể đi ra đó không?” Chàng trai trẻ không có cách nào khác, cũng chưa từng gặp qua khách hàng nào không sợ chết như vậy, “Hôm nay tất cả thuyền bè cùng du thuyền đều neo đậu, không cho ra biển. Chị thấy cái ca nô nhỏ kia của tôi có thể bì lại một con tàu lớn sao?”
Trình Ân Ân không nói gì, tiếp tục nhìn mặt biển.
Chàng trai trẻ đứng một hồi, thoáng xích lại gần: “Ai, có thể tiết lộ một chút được không. Vì sao chị lại chấp nhất như vậy, nhất định phải đi xem thử chuyện gì đã xảy ra, đến cùng là cái gì?” Không được trả lời, cậu ta hỏi tiếp: “Là thân nhân của chị hay là bạn trai, mất trong sự cố kia sao? --- Cũng không đúng lắm, nhìn chị cũng không lớn lắm. Khi đó chắc chưa có bạn trai là người thân hay sao?”
Trình Ân Ân “Ừ” một tiếng, rất nhẹ.
“Vậy… chị nén bi thương.”
Ngừng một lúc, chàng trai trí hít một hơi, an ủi cô nói: “Người đã đi nhiều năm như vậy rồi, chị cũng đừng làm khó mình. Nhớ đến trong lòng là được rồi. Với những người đã mất vẫn nên là đặt ở trong lòng, nhưng đừng có lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Chị nói xem nếu như lỡ như chị ra biển có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, người thân của chị ở trên trời nhìn thấy có thể an tâm được sao?”
“Tôi không muốn chết,” Trình Ân Ân nói, “Tôi chỉ muốn đi xem. Sau khi anh ấy xảy ra chuyện, tôi chưa một lần nào tới cả.”
“Bây giờ cái vị trí kia đâu còn ai nhớ chính xác nữa. Hơn nữa cho dù có nhớ chính xác đi chăng nữa, máy bay lớn như vậy, phạm vi rơi vỡ cũng không thể coi là nhỏ, chị có biết người thân của chị rơi ở chỗ nào không? Chị xem đi xem lại nhiều lần không phải là không có ý nghĩa gì sao?” Lời nói của chàng trai trẻ có mất phần đạo lý, cuối cùng còn một phen thăng hoa, “Người chết ở chỗ nào không quan trọng, người sống ở chỗ nào mới quan trọng.”
Trình Ân Ân không đáp, thật lâu sau mới quay đầu, mặt tái nhợt trên mặt có chút ý cười: “Cảm ơn.”
“Ai ui, lời nói có trình độ như vậy lại là mình nói ra hay sao?” Chàng trai trẻ bị chính bản thân mình làm cho khiếp sợ, “Xem ra người có tiền, tư tưởng cùng cảnh giới đúng là không giống nha.”
Trình Ân Ân cười cười, không nói thêm gì nữa, quay người đi đến chỗ bãi biển.
Chàng trai trẻ đứng tại chỗ nhìn thân ảnh của cô, vừa gầy lại vừa đơn bạc, không ngờ lại rất ngoan cố. Cậu lấy điện thoại di động ra, màn hình đen thui lập tức bị vài giọt mưa rơi xuống. Cậu lấy tay áo chùi chùi mấy cái, mở khóa mở ra trình chat mới nhất, gửi qua một tin nhắn.
[Nghĩ thông suốt rồi, không ra biển.]
Chỉ bảy chữ lời ít mà ý nhiều, Giang Dự Thành ngồi trong xe, ánh mắt buông xuống.
Hạ lệnh cho lái xe: “Xuất phát”
Bãi biển thật lạnh, Trình Ân Ân ngồi trên một tảng đá ngầm cả ngày. Dù một mực chống đỡ nhưng vẫn bị gió biển thổi đến mức muốn thổi bay giống như muốn mang cô đi.
Trời tới cô mới về lại khách sạn, ăn một chút gì đó ở phòng ăn.
Trình Ân Ân ở lại thành phố D ba ngày, mỗi ngày sau khi thức dậy đều đi ra bờ biển ngồi đó cho đến khi trời tối.
Ngày cuối cùng cô ở lại, ước chừng là do mấy ngày nay bị nhiễm lạnh, đau đớn cực kỳ. Lúc phòng bếp đưa bữa sáng đến, cho thêm một chén canh long nhãn hạt sen táo đỏ, món mà cô không hề gọi.
“Khách sạn của anh còn làm cái này?” Nhân viên phục vụ đưa bữa ăn đến đang muốn rời đi, nghe cô hỏi.
Quay lại trả lời: “Đây là đặc biệt chuẩn bị cho quý cô.”
Trình Ân Ân không nói gì nữa, cầm lấy đũa ăn cơm. Ăn xong những món khác, cuối cùng cũng chậm rãi uống xong chén canh táo đỏ kia
Thời điểm cô đến không đem bất kỳ hành lý gì, lúc về lại sinh ra một đống đồ đạc: Giang Dự Thành gọi người chuẩn bị đống quần áo kia, còn có thuốc trị cảm cúm thỉnh thoảng được đưa đến, trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da, giày đi mưa.
Ngoại trừ bộ quần áo mặc trên người, cái gì cô cũng không mang theo.
Máy bay đáp xuống thành phố A. Mấy ngày nay trong đầu suy nghĩ cực kỳ rối loạn, va chạm mãnh liệt, không có cách nào nghĩ rành mạch, đến nay đã tạm thời bình tĩnh trở lại.
Cô trực tiếp đi đến chung cư đường Tân Bình.
Căn phòng này là do cô cùng với Giang Dự Thành chuẩn bị sau khi cưới. Cô thích thiết kế trong suốt, ba mặt có thể nhìn thấy sông của căn phòng. Sau khi có Giang Tiểu Sán, bọn họ vẫn ở nơi này, mới đó mà đã tám năm.
Lúc ly hôn cô một mực đòi dọn ra ngoài, không ngờ nhanh như vậy lại lấy thân phận Trình Ân Ân 17 tuổi mà vào ở.
Đã từng quyết tâm rời khỏi nhà, sau lại trở thành ngôi nhà mà cô trân quý.
Lần trở về hôm nay tâm tình không thể nào không phức tạp được.
Lúc Trình Ân Ân đi vào thang máy lên nhà, chỉ thấy Phạm Bưu đang ngồi ở phòng khác đưa lưng về phía cô, cúi đầu không biết đang loay hoay làm gì, sau một lấy đồ trong tay về phía bên trái.
“Cái này chắc chắn là ngọt.”
Hôm nay là chủ nhật, trong nhà đột nhiên có biến cố, Giang Tiểu Sán không có tâm tình ra ngoài chơi. Trình Ân Ân không có ở đây, không có ai trông cậu bé. Cậu bé tự mình nhanh nhẹn làm hết tất cả bài tập trong một buổi sáng, thời gian còn lại chính là buồn bực ngán ngẩm mà nằm lì trong nhà.
Cậu đeo một cái bịt mắt có hơi nước, cả người co lại như một cái bánh, bị sô pha chắn lại chặt chẽ. Đưa tay sờ mấy lần, từ trong lòng bàn tay của Phạm Bưu lấy quả quýt vừa được lột vỏ sạch sẽ, nhét vào trong miệng.
“Không ngọt, lừa đảo!”
Phạm Bưu đang muốn nói gì đó thì phát hiện tiếng bước chân đằng sau, quay đầu nhìn thấy Trình Ân Ân ngẩn người.
“Trình…”
“Giang tinh, (*)” Giang Tiểu Sán lập tức nói: “Không thành công!”
(*) 杠精 – Giang tinh, từ ngữ mạng, chỉ những người thu được cảm giác khoái chí thông qua cãi nhau với người khác, luôn làm trái lại người khác. Khi cãi cọ thường có ý kiến tương phản (Theo Baidu).
Phạm Bưu đứng lên, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Trình Ân Ân. Mặc dù trong lòng ai cũng ít nhiều có suy đoán là cô đã khôi phục trí nhớ. Giờ phút này tận mắt nhìn đến, mới biết mình đã đoán đúng rồi.
Chỉ là một ánh mắt khác biệt.
Trình Ân Ân 27 tuổi so với Trình Ân Ân 17 tuổi thật là khác nhau.
Phạm Bưu là tâm phúc của Giang Dự Thành, đã