Lúc Đoạn Vi đến phòng Thư ký, so với bình thường, không khí ở đây có phần không đúng lắm. Mỗi một người trong nhóm Thư ký cắm cúi làm việc của mình, không một ai nói chuyện có vẻ là quá mức yên tĩnh. Nhìn thấy cô cũng chỉ gật đầu chào hỏi.
Cô không đi vào, trực tiếp đi đến văn phòng Tổng giám đốc. Người ngồi ngay vị trí trước cửa cũng không phải là Đào Khương.
“Quản lý Đoàn.”
Đối phương đứng dậy, cô ấy mặc một bộ trang phục quy củ, mái tóc ngắn được cắt tỉa cẩn thận tỉ mỉ, là người sống tách biệt nhất trong phòng Thư ký vì quá cứng nhắc, không hề biết cái gì gọi là linh hoạt, “co dãn”. Ngày thường là người không lộ tài năng an phận thủ thường nhất, bây giờ lại đảm nhận vị trí Trưởng phòng Thư ký.
“Tiểu (*)…” Đoạn Vi kịp thời đổi giọng, “Thư ký Đường. Vì sao cô lại ở chỗ này, Đào Khương đâu?”
(*) Ở đây Đoạn Vi đang muốn gọi tên thân mật của thư ký Đường.
“Chị Đào không còn ở phòng Thư ký nữa.”
Cũng bị sa thải sao? Đoạn Vi bất động thanh sắc: “Vậy Tiểu Lôi đâu?”
Tiểu Lôi là người cô tự tay dẫn dắt, theo lý thuyết, Đào Khương không có mặt phải là Tiểu Lôi đảm nhận vị trí này mới đúng. Mặc dù cô ấy làm việc vẫn chưa đủ lưu loát, nhưng trong thời gian ngắn phòng Thư ký có hai người liền rời đi, không có người nào thích hợp hơn.
“Tiểu Lôi cũng rời đi cùng lúc.”
Hôm qua hai người phát sinh tranh cãi ở văn phòng, chạng vạng tối bị bộ phận Nhân sự thông báo cả hai người đều bị cách chức.
Đây là chuyện của phòng Thư ký, bởi vì có vết xe đổ của hai người, những người khác không dám nghị luận, ngay cả nửa tiếng gió cũng không dám truyền đi.
Đoạn Vi dĩ nhiên là không biết rõ tình hình, nhịn không được hỏi: “Vì sao?”
“Không biết.” Thư ký Đường đáp, thần sắc cùng âm điệu ngay ngắn.
Đoạn Vi hiểu rõ cá tính của cô ấy, những gì không muốn nói hay không thể nói liền dùng hai chữ này ra để chặn người khác.
“Giang tổng đâu?” Cô ta hỏi.
“Giang tổng đang họp.”
Hôm nay có cuộc họp của Hội đồng quản trị, Đoạn Vi cũng biết, trầm ngâm một lát hỏi: “Chị Trình cũng đến sao?”
Thư ký Đường: “Không biết.”
Hỏi không ra được một câu hữu dụng, Đoạn Vi cũng không lãng phí thời gian nữa, quay người rời đi.
*
Chuyện trọng yếu nhất của Hội đồng quản trị đã bị Trình Ân Ân phá hư. Trước mặt mọi người, Cổ đông Thạch bị hạ thấp mặt mũi, đối với hai người được chọn càng thêm không hài lòng. Chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại, đợi thêm một thời gian nữa cấp dưới lại một lần nữa trình lên nhân sự phù hợp.
Phần sau cuộc họp Trình Ân Ân không nói gì thêm. Cô đi họp vẫn luôn là như vậy, không đưa ra được ý kiến mang tính đóng góp cũng không hề đưa ra ý kiến phản đối, dù sao thì tất cả quyết sách đều nghe theo Giang Dự Thành là được.
Cuộc họp vừa kết thúc, những người khác vẫn còn ngồi không hề nhúc nhích. Những lần trước Trình Ân Ân đều chờ trưởng bối đi trước lần này cô là người đầu tiên đứng lên, khom người chào các vị kia một cách lịch sự nói: “Tôi đi trước.”
Sau đó giữa một sự im lặng, thần sắc tự nhiên đi ra cửa, kéo cửa kính của phòng họp.
Cổ đông Thạch hừ một tiếng, châm chọc khiêu khích: “Dốt đặc cán mai mà còn muốn khoa tay múa chân. Dự Thành, đối với sự nghiệp của cậu, con đàn bà này không có chút trợ giúp nào, chỉ có cản trở.”
Có người ho một tiếng ám chỉ, đáng tiếc Cổ đông Thạch không hề có ý lĩnh ngộ, tiếp tục nói: “Cậu ly hôn với cô ta là đúng.”
Giang Dự Thành không nhanh không chậm khép lại tư liệu trong tay, lưng tựa vào ghế, nâng lên đôi mắt mang theo một tia lạnh lẽo.
“Trước mặt tôi mà chú nói những cái này, không thích hợp.”
“Có cái gì không thích hợp chứ, không lẽ tôi nói không đúng hay sao?” Cổ đông Thạch nhìn về phía mọi người tìm kiếm sự tán đồng, nhưng không ai đón lấy, ai nấy đều có ý lảng tránh.
Giang Dự Thành đặt bìa tài liệu lên bàn họp.
“Bốp----“ Không nặng không nhẹ một tiếng.
Cổ đông Thạch quay đầu.
Giang Dự Thành đứng dậy, cài lại nút âu phục, không hề nhìn đến thần sắc đặc sắc đa dạng trên mặt của những người còn lại.
“Vẫn chưa ly hôn, cô ấy vẫn là vợ tôi.”
*
Trình Ân Ân đi ra từ phòng họp, đi nhanh như gió giống như sợ bị ai đó đuổi theo.
Quay lưng nhìn về phía sau một cái, vậy mà không có ai.
Bước chân như chạy trốn của cô không nhịn được mà ngừng lại một giây, sau đó đi chậm lại, đi đến thang máy giữa.
Không đi thang máy VIP vì tỷ lệ đụng phải Giang Dự Thành quá cao. Nhưng mà thang máy của nhân viên này vừa vặn không có người, Trình Ân Ân bước vào, nhấn nút thang lầu.
Cô cho là Giang Dự Thành sẽ đuổi theo cho nên mới gấp gáp chạy trốn như vậy. Bây giờ lại có vẻ như bản thân mình tự mình đa tình, hơn nữa còn rất ngu ngốc.
Cô không biết mình còn có thể nói gì với anh, những gì nên nói hay không nên nói, lúc ly hôn đều nói qua hết rồi. Nhưng những lời nói kia thực sự cực kỳ làm tổn thương người khác, cô cũng đã dùng để công kích anh, lúc ấy thực sự huyên náo rất khó coi.
Trong khoảng thời gian hơn sáu tháng, anh dùng tâm tình gì để nhìn bản thân cô đây?
Chỉ cần nghĩ đến cái này thôi, cô đã thấy trong lòng mình chua xót đến mức không còn muốn sống nữa.
Suy nghĩ lung tung một hồi lâu, thang máy vẫn chưa tới, ngẩng đầu nhìn lên vậy mà vẫn dừng lại ở tầng 21.
Trình Ân Ân cho là mình quên nhấn tầng lâu, nhưng khi cúi đầu nhìn lên phát hiện rõ ràng là số 1 rõ ràng đã sáng lên.
Thang máy trục trặc sao?
Cô đưa tay muốn nhấn nút dùng trong trường hợp khẩn cấp. Đúng lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra, Giang Dự Thành xuất hiện bên ngoài cửa.
“…..”
Trình Ân Ân sững sờ một chút, lúc kịp phản ứng đã nhấn nút đóng cửa.
Nhưng không hề có chút phản ứng nào.
Giang Dự Thành nhìn cô một cái làm như không có việc gì đi tới, đứng bên cạnh cô, cách một bước, duy trì khoảng cách không gần không xa.
Cửa thang máy ước chừng là phản ứng chậm chạp, lúc này mới khép lại.
Bên trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại bọn họ, Trình Ân Ân nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, nhưng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh như cũ.
Không khí vẫn luôn im lặng.
“Vẫn chưa trốn đủ sao?” Giọng nói của Giang Dự Thành vang lên bên cạnh.
Thang máy vẫn bất động, dừng lại ở tầng 21. Trình Ân Ân nhấn cái nút bấm mấy lần liên tục, thậm chí nhấn nút của mấy tầng lầu khác nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.
“Không hiểu Giang tổng đang nói cái gì.”
“Vậy nhìn anh đi.” Giang Dự Thành nói.
Trình Ân Ân liền quay đầu sang nhìn anh một cách vô thức, vừa vặn đối đầu với ánh mắt anh. Muốn tránh đi theo phản xạ nhưng Giang Dự Thành lại không cho cô cơ hội, anh nắm cằm cô, bước về phía cô thêm hai bước, đẩy cô vào góc của thang máy, đối mặt nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
“Không tránh anh sao?”
Phía sau lưng của Trình Ân Ân dường như dán sát vào tường, muốn tránh ra nhưng không thành công. Trên tay Giang Dự Thành dùng sức, gắt gao bóp lấy cô.
“Anh buông ra.” Trình Ân Ân tức giận thấp giọng mắng, vừa lấy hai bàn tay lay lay cánh tay phải của anh.
Giang Dự Thành nới lỏng tay, cô thuận lợi đẩy anh ra. Nhưng cô chưa kịp rời khỏi không gian giữa vách tường và người anh, Giang Dự Thành đã nắm lấy hai cổ tay của cô kéo ra sau lưng, thuận thế kéo eo cô về phía trước, ôm cô vào trong ngực.
Tay trái của anh nâng gáy cô lên, ép cô ngẩng đầu lên,