Lúc Giang Dự Thành mở cửa nhà tắm ra, Trình Ân Ân đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng cau mày, bộ dáng bứt rứt không yên, lao tâm khổ tứ. Giang Dự Thành liếc nhìn cô một cái.
“Có việc gì sao?”
Suy nghĩ của Trình Ân Ân bị kéo về, ngẩng đầu lên. Chỗ này của cô không có quần áo của Giang Dự Thành, trên người của anh chỉ bọc một cái khăn tắm, trên cơ bắp còn vương lại những giọt nước ướt át. Trên xương quai xanh bên trái còn hiện lên một dấu răng, là vừa rồi cô bị đau trút giận cắn một cái.
Hình ảnh quá mức kích thích, đôi mắt Trình Ân Ân nhìn chằm chằm cơ ngực anh trong chốc lát, mới nhớ tới chính sự.
“Em nấu mì xong rồi, anh nhanh ra ăn đi.”
Nói xong, cô bước nhanh vào phòng bếp, bưng mì ra, lúc đặt mì lên quầy bar, Giang Dự Thành cũng vừa vặn bước đến. Anh ngồi xuống trước quầy bar, Trình Ân Ân đưa đũa qua cho anh. Sau đó ngồi đối diện nhìn anh…
Anh để trần nửa người trên, tình cảnh này cho dù nhìn kiểu gì cũng lộ ra một chút sắc tình. Trình Ân Ân ngượng không dám nhìn chằm chằm vào anh, đành phải nhìn chằm chằm vào bát mì trước mặt anh.
Không chừng là do cái nhìn chăm chú của cô làm cho Giang Dự Thành hiểu lầm cái gì đó, anh gắp lên một gắp mì, đút bên miệng Trình Ân Ân.
“Em không đói.” Trình Ân Ân nói, há miệng ăn hết. Sau đó mong đợi mà hỏi anh, “Ăn ngon không?”
Giang Dự Thành có chút khéo léo uyển chuyển nào nói: “Bình thường.”
Trình Ân Ân: “…À.”
Một tô mình chia hai người ăn. Thời gian cũng không còn sớm nữa, Trình Ân Ân dọn dẹp xong liền đi tắm rửa. Đợi đến khi cô sấy tóc xong, Giang Dự Thành đã ngồi trên cái giường nhỏ của cô, nghiêng người dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên xem.
Giường của Trình Ân Ân cũng không tính là nhỏ nhưng anh nằm ở đó lại cảm thấy chật hẹp. Bên dưới người anh chăn mền, gối đều có họa tiết ô vuông nhỏ màu hồng, nhìn kiểu gì cũng thấy không hài hòa.
Trình Ân Ân nằm lì trên giường, thăm dò liếc nhìn một cái, “Anh đang xem cái gì vậy?”
“Kiểm tra bài tập của em.”
Giang Dự Thành duỗi cánh tay ra, nắm eo cô kéo vào trong ngực. Trình Ân Ân liếc nhìn, quả nhiên là chương mới nhất của .ếu>
“Chê cơm anh làm khó ăn?”
Tình cảnh này cực kỳ giống như lúc còn đi học bị người lớn trong nhà kiểm tra tập làm văn. Trình Ân Ân chìm đắm trong cảm giác xấu hổ vì bị công khai vạch tội, nghe câu nói này của anh, trong lòng trống trải: “Không có, không có. Lúc đó chẳng qua là cảm thấy có chút mặn…”
Giang Dự Thành vẫn nhìn di động như cũ, “Lần đầu tiên anh nấu cơm cho người khác.”
“Lúc đó em đâu có biết. Em đâu có giống như anh, ở trước mặt nói mình làm được.” Trình Ân Ân nhỏ giọng giải thích.
“Cho nên chén mì hôm nay là đang trả thù anh?”
“Không có…” Tâm tình của Trình Ân Ân có chút phức tạp, “Em làm khó ăn như vậy sao? Em thấy cũng được mà, đâu có mặn như anh làm ngày hôm đó…. Hơn nữa em cũng ăn hết mà.”
Ngày hôm đó, Giang Dự Thành cũng nấu mì cho cô. Cô ở nhờ trong nhà ăn, ăn của người ta. Cho dù là khó ăn cũng không dám biểu hiện ra ngoài, ép buộc mình ăn hết, ngay cả nước dùng cũng cố gắng húp cho hết.
“Sau đó ban đêm vì khát mà tỉnh giấc ba lần.” Cô quay qua nhìn Giang Dự Thành một cái.
Giang Dự Thành đọc hết đến dòng cuối cùng, thuận tay khen thưởng một trăm cái ngư lôi.
Từ khi Phạm Bưu bị Trình Ân Ân đưa ra lệnh cấm không cho khen thưởng, chuyện khen thưởng này Giang Dự Thành tự mình làm. Liên tục mười ngày, Trình Ân Ân liên tiếp đứng đầu bảng.
Giang Dự Thành để điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn cô.
“Hay đêm hôm nay anh cũng tỉnh lại ba lần để em cân bằng chút nha.”
“Cái này không cần,” Trình Ân Ân rất rộng lượng, dùng ngón cái cùng ngón trỏ so ra một đoạn nhỏ, “Anh tăng thêm thanh tiến độ nhiều như vậy là được rồi.”
Giang Dự Thành cười một cái: “Anh đã nói rồi, em muốn kéo tới đâu thì kéo tới chỗ đó.”
“Cái đó không giống.” Trong vấn đề này Trình Ân Ân có kiên trì của bản thân. Dù sao thì bây giờ cô cũng là người theo đuổi, đương nhiên là muốn người ta gật đầu, mới danh chính ngôn thuận “tái hợp”. Đây là cảm giác nghi thức của cô, không thể mơ hồ chấp vá được.
Ly hôn là do cô đề ra, lúc muốn dọn đi cũng là tự mình đi. Muốn quay về đương nhiên phải được đối phương đồng ý. Cô hy vọng chuyện tái hợp của hai người ngay cả Giang Dự Thành cũng cảm thấy ổn.
Cô muốn đợi Giang Dự Thành mở miệng nói cô “Quay về đi”. Đồ đạc cô cũng thu dọn xong rồi.
Nhưng thẳng cho đến khi chìm vào giấc ngủ, Giang Dự Thành cũng không nói đến chuyện này.
Vì sao anh không nói?
Có phải là lén lút ám chỉ cái gì không?
Sau khi công bố thành tích, liền đến giai đoạn điền nguyện vọng. Trong lòng Trình Ân Ân đã có kế hoạch rõ ràng từ sớm. Ngày đầu tiên bắt đầu cho học sinh điền đơn, từ sáng sớm cô đã điền xong đơn. Hoàn thành nhiệm vụ này, cũng chỉ chờ đến tháng bảy để chờ thông báo trúng tuyển.
Đối với cô chuyện quan trọng hơn chính là tiếp tục theo đuổi Giang Dự Thành.
Mỗi ngày Trình Ân Ân đều nắm chặt cái thân phận “ân cần theo đuổi người khác”. Tặng hoa cho Giang Dự Thành, đôi khi lại đưa một chút điểm tâm nhỏ do mình tự làm. Chiều tối đúng giờ sẽ đến Thành Lễ đón anh tan làm, dẫn anh đi ăn tối, xem phim, xem kịch… Đã thật lâu rồi bọn họ không có thường xuyên hẹn hò như vậy.
Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian sáng tác, những khi khác cô đều vắt óc suy nghĩ cách theo đuổi ‘chồng trước’, vội vàng cấu tứ các cách dỗ anh vui vẻ. Giang Dự Thành có khi sẽ đưa cô về nhà ngủ qua đêm, cũng có khi ngủ lại ở chung cư Nam Hối. Hai người nhão nhão dinh dính, phảng phất như một đôi tình nhân nhỏ đang yêu đương cuồng nhiệt.
Đầu tháng bảy, trường Tiểu học Quốc tế Houston cũng được nghỉ. Giang Tiểu gia được giải phóng không kịp chờ đợi bắt đầu lên kế hoạch cho kỳ nghỉ.
Sáng sớm, cậu bé cầm lấy mấy quyển tạp chí du lịch, ngồi xếp bằng trên thảm cực kỳ vui vẻ xem, rồi còn lôi kéo Trình Ân Ân thảo luận. Trình Ân Ân bưng một dĩa trái cây đã cắt gọn, ngồi đằng sau cậu bé vừa ăn vừa nhìn.
“Đi đảo Sicily (*) sao? Chỗ này rất đẹp.”
(*) Đảo Sicily, một đảo nhỏ ở Ý.
Năm ngoái, đúng ra là kế hoạch đi du lịch là đi đảo Sicily. Giang Dự Thành cùng Trình Ân Ân đi hưởng tuần trăng mật ở nơi này. Cô nói đảo Sicily rất đẹp, Giang Tiểu Sán vẫn luôn nhớ, muốn đi xem thử.
“Có thể nhân tiện ghé qua Rome và Florence một chuyến.” Trình Ân Ân đút cho cậu bé một miếng dưa hấu, “Con muốn đi Venice sao? Mùa này người đi Venice đông lắm.”
Lúc hai người thảo luận, Giang Dự Thành cũng thắt xong cà vạt, cầm áo khoác lên.
Giang Tiểu Sán vẫn đắm chìm trong tưởng tượng về chuyến du lịch đẹp đẽ, quay đầu lại la lên: “Ba, khi nào ba mới có thể nghỉ? Con muốn đi châu Âu! Chỗ này!”
“Hai ngày nữa ba đi công tác.” Giang Dự Thành chậm rãi chỉnh lại vạt áo, “Cuối tháng mới có thể giành ra mười ngày nghỉ.”
Du lịch hàng năm đều sắp xếp lịch cố định vào mùa hè. Trước đó Giang Dự Thành đã sắp xếp trước, để trống thời gian.
“Anh muốn đi công tác?” Trình Ân Ân thả trái cây xuống, đi về phía anh, “Khi nào anh về?”
“Ngày mốt lên đường, đi một tuần.”
“À.” Trình Ân Ân có chút tiếc nuối, cô còn muốn hoàn thành thanh tiến độ sớm một chút.
‘Sự nghiệp’ theo đuổi chồng trước còn chưa hoàn thành, người cũng chưa theo đuổi được mà người ta đã chạy trước. Mặc dù một tuần cũng không tính là lâu, nhưng đêm dài lắm mộng. Lỡ như bên ngoài anh gặp được một mỹ nữ rồi động lòng với người ta, rồi không muốn tái hợp với cô. Như vậy không phải cô chịu thiệt thòi lớn hay sao?
Giang Dự Thành không biết trong lòng cô loanh quanh luẩn quẩn, ôm cô hôn một cái, đi ra cửa đi làm.
Hai ngày sau Giang Dự Thành xuất phát, Trình Ân Ân đưa Giang Tiểu Sán về đường Thanh Xuyên thăm ông bà.
Sau khi cô khôi phục trí nhớ, chỉ vội vàng gặp qua cha mẹ chồng một lần, chưa có thời gian trò chuyện đàng hoàng. Mặc dù lúc trước hai ông bà không ủng hộ chuyện tình cảm của cô với Giang Dự Thành nhưng không hề cản trở. Sau khi cưới cũng đối xử với cô rất tốt, coi cô như con gái mà thương yêu.
Thật ra Trình Ân Ân muốn đợi giải quyết cho xong vấn đề của cô với Giang Dự Thành, sau đó nói chuyện với hai người. Dù sao thì năm ngoái khi hai người náo loạn đòi ly hôn, ông bà cũng buồn rầu không ít.
Nhưng mà bây giờ kế hoạch tái hợp đang bị ép tạm dừng, chồng trước đã chạy mất, Trình Ân Ân đành phải dẫn con trai qua bên đó.
Hai vợ chồng son này luôn có cái tính chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Mưa gió mấy năm gần đâu, Giang Phổ Uyên cùng với Hứa Minh Lan cho đến bây giờ không hề biết rốt cuộc trạng thái của hai người là như thế nào. Lần trước Giang Tiểu Sán quay về vui mừng hớn hở nói hai người đã tái hợp. Trong lòng hai ông bà già vui mừng nhưng cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, thật sự là sợ hãi do bị giày vò.
Biết được Trình Ân Ân muốn về thăm, Hứa Minh Lan đã dặn dò người giúp việc làm mấy món cô thích ăn. Giang Phổ Uyên cũng từ chối lời mời của một người bạn để ở nhà.
Về nhà mình, cũng không cần cố ý mang theo cái gì, Trình Ân Ân chỉ mua một trái dưa hấu đưa cho Giang Tiểu Sán ôm.
Giang Phổ Uyên cùng Hứa Minh Lan đang ngồi uống trà ở phòng khách, nhìn thấy cô đi vào, đều ngừng lại động tác. Trình Ân Ân cười gọi một tiếng: “Ba, mẹ con đã về.”
Biểu cảm của Hứa Minh Lan vui vẻ lên không ít, đặt chén trà xuống nói: “Có thể coi như về rồi.”
“Ông nội, bà nội! Hai người nhìn trái dưa hấu con mua xem có lớn không.”
Mỗi lần Giang Tiểu Sán về nhà đều gọi