92?
Trình Ân Ân ngây ngốc nhìn mảnh giấy đang bị anh xoay tới xoay lui.
Lòng tự trọng sắp sửa bị vỡ vụn nhờ cái hiểu lầm không ngờ này mà được hàn gắn lại, Trình Ân Ân há hốc mồm, nhưng không có can đảm để sửa lại cho đúng, nói ra bốn chữ “Chú nói sai rồi”.
Cô thấp thỏm nhìn nhìn sự khác biệt của ba người khác đang ở đây:
Màu da của Phạm Bưu luôn khiến cho người khác rất khó nhìn ra thần thái, nhất là trong giờ phút này anh dùng sức vật lộn; chuyện kiểm soát biểu cảm của Phương Mạch Đông vẫn luôn làm rất tốt, mỉm cười ôn nhu đôn hậu làm cho người khác tìm không ra chỗ nào sai.
Thật ra Giang Tiểu Sán muốn cho ba cậu bé một ngón tay cái, trình độ nói lời bịa đặt của lão hồ ly này khiến cho người ta cam bái hạ phong (*).
(*)甘拜下风 – Cam bái hạ phong; Thành ngữ, có nghĩa bạn thật tâm ngưỡng mộ người khác và thừa nhận bản thân bạn không tốt như người ta (Theo Baidu).
Nhìn đến phần này không có chút gợn sóng, bình tĩnh và ung dung, rất tuyệt.
Nhưng mà phát giác ánh mắt Trình Ân Ân nhìn qua, cậu bé phối hợp bày ra cái biểu cảm sâu sắc, gật đầu.
Lòng tự trọng của Trình Ân Ân được bảo vệ thành công. Cô mím môi, giọng nói rất nhỏ, nhưng tràn đầy kiên định: “Lần này tôi không thi tốt, lần sau nhất định sẽ thi tốt.”
Mặt Giang Dự Thành không đổi sắc mà “Ừ” một tiếng, đưa mảnh giấy tội nghiệp kia cho cô: “Cố lên.”
“Cảm ơn.” Cô cúi đầu nhận lấy.
Chỉ là Trình Ân Ân vừa mới phát hiện ra một chuyện, không ngờ người bạn nhỏ vừa mới quen lại chính là con trai của Giang tiên sinh.
Cô nhìn Giang Tiểu Sán một cái, lại ngẩng đầu nhìn Giang Cùng Thành, mặt mày của hai người này thật sự giống nhau, chỉ là Giang Tiểu Sán nhìn dễ thương hơn.
“Thì ra chú Giang là ba của em à,” Trình Ân Ân nhìn Giang Tiểu Sán nói, xuất phát từ nội tâm cảm khái: “Chúng ta thật là có duyên phận nha.”
“…”
Duyên phận gì đây? Bối phận (*) gì đây?
(*)辈分 – Bối phận; Từ dùng để chỉ mối quan hệ trong gia đình, chủ yếu được chia thành người lớn (tổ tiên, ông bà cha mẹ, …), đồng trang lứa và em út (Theo Baidu).
Một khoảng im lặng, Giang Tiểu Sán phối hợp cổ động: “Quá có duyên.”
Không chỉ có chú ấy là ba con, ‘chị’ cũng là mẹ con đó. Hắc hắc, mẹ thấy có khéo hay không.
Thời gian không còn sớm, lúc này cảm xúc của Trình Ân Ân cũng ổn định lại rồi, hít mũi một cái nói: “Tôi quay về phòng học trước.”
Giang Tiểu Sán lấy hộp sôcôla từ trong ba lô ra, Trình Ân Ân vội vàng khoát khoát tay bị cậu bé bá đạo nhét vào trong tay: “Sau này khi nào không vui có thể ăn một viên.”
Trình Ân Ân cảm động, thành khẩn nói: “Cảm ơn em.”
Giang Tiểu Sán lại phất tay, rất có phong cách của người trưởng thành nói: “Có việc cứ tìm em. Tạm biệt, Tiểu Ân Ân.”
Trình Ân Ân cũng vẫy tay lại với cậu bé: “Tạm biệt.”
Sau đó quay về phía Giang Dự Thành, trịnh trọng nói: “Tạm biệt, chú Giang.”
Giang Dự Thành nhàn nhạt: “Ừ.”
Hai giây sau, nhìn thấy cô vẫn đang vẫy vẫy bàn tay nhỏ, mở miệng bổ sung thêm hai chữ: “Tạm biệt.”
Trình Ân Ân tạm biệt nhau ở bên ngoài sân thể dục. Đi được mấy mét, cô cũng không hiểu vì sao, cô quay trở lại.
Giang Tiểu Sán đi theo chân Dự Cùng Thành, thân hình hai người một lớn một nhỏ khác biệt rất lớn, nhưng cũng có rất nhiều điểm giống nhau.
Quay về lớp học, Trình Ân Ân dùng băng dính trong suốt dán lại cái mảnh giấy có con số “26” lại.
Đối với con số tươi sáng kia thầm hạ quyết tâm, nhất định một lần nữa phải học môn Toán thật tốt, để rửa mối nhục lần này.
Phàn Kỳ không có ở đây, bài thi tùy tiện mở ra trên bàn.
Trình Ân Ân vô ý nhìn thoáng qua, lòng tin vừa mới tái tạo xém chút nữa là sụp đổ. Cậu bạn học ngầu lòi này trong tiết số học bày ra sách giáo khoa Ngữ văn mà đi ngủ thế mà thi được 145, phần trắc nghiệm cùng điền vào chỗ trống chọn đúng 100%.
Quả nhiên là ngầu lòi.
Trình Ân Ân nhìn bốn phía một chút, lặng lẽ đem bài thi của cậu ta lật sang mặt bên kia.
Phía sau là đề của những bài giải lớn, tên này cũng trả lời được hết. Chỉ sai một câu hỏi nhỏ ở một bài tập cuối cùng, những phần khác đều được max điểm. Quá trình giải bài tập đều được viết rất ngắn gọn, những cái cần có đều có, chữ nào có thể bỏ được cậu ta cũng không viết thêm vào.
Trình Ân Ân nhìn kỹ bài thứ nhất, phát hiện mình đọc hiểu, vui mừng.
Tốc độ thầy Lý giảng bài có chút nhanh, đôi khi cô phản ứng chậm, chỉ cần không theo kịp một câu, xác định là nguyên một bài đều nghe không hiểu. Quá trình giải bài cũng rất ngắn gọn, bình thường cô phải suy nghĩ hồi lâu mới có thể hiểu.
Quá trình của Phàn Kỳ làm ngược lại nhìn qua là hiểu ngay, chữ viết cũng rất đẹp, không giống như chữ viết của nam sinh khác ngay cả cha mình cũng có thể nhận không ra.
Trình Ân Ân kéo bài thi của cậu đến chính giữa, cầm bút lên bắt đầu chép lại, nghĩ tranh thủ trước lúc cậu ta trở về liền ghi lại, từ từ xem lại sau.
Đáp án đề Toán so với Văn học có thể chép nhanh hơn nhiều, nhưng sáu bài tập lớn để viết xuống cũng cần thời gian không ít, Trình Ân Ân viết chữ lại chậm, rốt cuộc cũng viết xong chữ cuối cùng, đã hơn mười phút.
Cô thở ra một hơi, cầm lấy nắp bút.
“Chép xong rồi?”
Phía trước bỗng nhiên vang lên một âm thanh, là Phàn Kỳ.
Trình Ân Ân có tật giật mình bị dọa giật nảy người, tay run lên một cái, ngay cả nắp bút cũng đóng sai, ngòi bút nhọn đâm lên ngón cái của mình một cái.
Không biết Phàn Kỳ trở về lúc này, ngồi trên ghế của bàn trước, quay mặt ra sau, vòng hai tay trước ngực nhìn cô. Xem ra bộ dáng này chính là đã ngồi chỗ đó nhìn một lúc lâu rồi.
Trình Ân Ân không phân biệt được ngữ khí của câu nói kia, không biết Phàn giáo bá (*) người bị đồn thổi có tính tình không tốt, phát hiện ra chép đáp án của cậu ta, cậu ta có tức giận hay không.
(*)校霸 – Giáo bá; thường dùng để chỉ những anh chị đại trong trường học (Theo Zhidao).
Cô không có ý định nhìn cậu, cúi đầu “Ừ” một tiếng như muỗi kêu, vuốt vuốt ngón tay bị đâm, đẩy bài thi từng chút từng chút một về lại bên bàn của cậu.
Là một học bá liên tục giành hạng nhất, mặc dù lần thi này bị dập tả tơi, nhưng chép đáp án của người khác lại khiến cho một học bá nho nhỏ cảm thấy có chút mất mặt. Nhất là khi điểm số của mình còn không bằng số lẻ của người ta.
Với thành tích môn tiếng Anh lần này của ban 1, cô giáo Tô rất tức giận. Bắt đầu tiết học nói về bài kiểm tra tháng, đến khi còn 20 phút nữa là tan học, lại phát một bài trắc nghiệm nhỏ xuống dưới, 30 câu trắc nghiệm.
“Bây giờ bắt đầu làm bài, cuối giờ thu bài. Ngữ pháp vừa mới giảng qua, cô xem qua một chút có ai còn làm sai nữa không. Lần này lớp các em đứng hạng chót, để cô xem ai là người kéo chân, về sau người đó sẽ là đối tượng được đặc biệt quan tâm.”
Trong phòng học lập tức vang lên một loạt tiếng oán than vang trời dậy đất.
Đối với Trình Ân Ân, tiếng Anh là đơn giản nhất, những kiến thức ngữ pháp đã quên, nghe những gì vừa rồi cô giáo Tô giảng cũng đã nhanh chóng nhớ lại.
10 phút cô đã làm xong, sau đó nghiêm túc kiểm tra qua một lần.
Khi chuông tan học vang lên, cô đứng lên giúp cô giáo Tô thu bài thi, phát hiện Phàn Kỳ bạn cùng bàn vẫn còn ngủ.
Trình Ân Ân bội phục cậu ta sát đất, người này làm sao có thể ngủ như vậy?
Phàn Kỳ bị tiếng chuông tan học đánh thức, sau khi chớp chớp mắt nhìn đến bàn học của cậu ta, còn không thèm ‘sủng hạnh’ qua cái đề thi trắc nghiệm, ngáp một cái thật lớn.
Trình Ân Ân nhắc nhở cậu: