VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 27
Tác giả: Lục U U
Edit: Alex
_____________
Ăn cơm chiều xong, Họa Đường cũng chuẩn bị quay video.
Quay video trang điểm không cần thiết bị quá chuyên nghiệp. Họa Đường treo phông nền, dọn camera cùng đèn hắt sáng xong là lập tức bắt tay vào việc.
Phòng cô không lớn, công cụ quay chụp đều đặt hết trên giường, cuối cùng Chu Dư chỉ có thể nép mình trong góc, thoạt nhìn còn rất đáng thương.
"Vợ, em cũng có xem video của chị." Chu Dư đột nhiên cất lời, giọng còn mang mấy phần u oán, "Em còn bình luận nữa, nhưng có người báo cáo em, làm em bị cấm nói suốt hai tháng."
"Vì sao lại báo cáo em?" Họa Đường buồn cười nhìn cô nàng, lần đầu nghe nói bình luận mà cũng bị người ta báo cáo.
Chu Dư yên lặng thở dài, không đáp.
Trước hôm đó, cô chưa từng xem video trang điểm bao giờ, bình thường số lần vào trang web video cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nghe nói Họa Đường công bố video còn đặc biệt chạy đi mở tài khoản hội viên trên trang.
Khi đó cô còn là một đứa hai lúa không rành lên mạng, thấy bình luận đều gọi thái thái với vợ thì trong lòng vừa tức vừa rối. Tuân thủ phương châm quyết không để thua ai, cô đăng một lần mấy chục bình luận, khen Họa Đường từ đủ mọi góc độ.
Sau đó... cô bị báo cáo.
Thứ nhất là vì cô mở tài khoản hội viên, bình luận có hiệu ứng nhấp nháy màu sắc, cỡ chữ cũng đặc biệt lớn, trực tiếp che hết mặt Họa Đường, ảnh hưởng nghiêm trọng đến người xem.
Thứ hai là vì nội dung bình luận của cô khen quá lố, bị hệ thống nhận định là nick ảo để tăng tương tác. Nếu không phải cô bỏ tiền ra đăng ký hội viên thì chắc đã trực tiếp khóa tài khoản chứ không chỉ đơn giản là cấm nói hai tháng mà thôi.
"Chu Dư, em không phải là cái người..." Họa Đường giật mình, dường như nhớ ra điều gì, "13456785678 đó chứ?"
Chu Dư ngây ngẩn, kinh ngạc vì Họa Đường vậy mà lại biết cả tài khoản của mình.
"Người báo cáo em, có thể là chị." Họa Đường dở khóc dở cười, "Chị tưởng em là seeding do bên nhãn hàng thuê."
Lúc xem lại video của bản thân, cô đã cảm thấy bình luận của Chu Dư quá nổi bật. Ấn vào xem thử, thấy tài khoản đăng ký chưa đến ba ngày, không có ảnh đại diện, không có biệt danh, thậm chí danh sách theo dõi cũng chỉ có mỗi mình cô, nhìn sao cũng không giống một người dùng bình thường.
"Vợ, seeding là gì?" Chu Dư nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, đáng thương vô cùng, "Vì sao người khác có thể gọi chị là vợ còn em không được?"
"Seeding? Xem như giống mấy người tiếp thị hàng hóa đi." Họa Đường cũng không thể giải thích rõ ràng, "Nếu một video mà bình luận toàn là seeding thì người dùng ấn vào chắc chắn sẽ không xem tiếp nữa."
Cho nên cô mới báo cáo Chu Dư.
"Sao người ta gọi chị là vợ mà em cũng ghen nữa?" Họa Đường lại nhịn không được mà cười, "Dân mạng bây giờ, ai chẳng có vài cô vợ?"
Chu Dư đang định phản bác thì lại bị Họa Đường ngắt lời.
"Cơ mà em thì không được. Em chỉ có thể có một vợ là chị." Họa Đường nhìn Chu Dư, giọng mang vẻ ngang ngược hiếm thấy.
Chu Dư lập tức cong mi, cười ngây ngốc gật đầu: "Em chỉ có vợ, em chỉ có chị."
Trước đó đã thống nhất với bên nhãn hàng chủ đề cùng độ dài video. Chẳng mấy chốc Họa Đường đã hoàn thành công việc quay chụp.
Vì phụ trợ cho chủ đề, cô còn chọn một chiếc váy hai dây ca-rô màu vàng, tóc uốn nhẹ, búi thành hai củ tỏi đáng yêu, ngay cả hoa tai cũng là hình quả cam cùng tông màu.
Kiểu trang điểm của cô vừa năng động lại trẻ trung. Phấn mắt hồng nhạt lót nền, chung quanh đánh thêm highlight, mặt đánh khối ngả vàng kim kết hợp với má hồng cam, cuối cùng tô điểm thêm son kem màu cam đào hãng M yêu cầu quảng cáo. Họa Đường ngồi trước đèn trợ sáng, cả người như tỏa ánh hào quang.
Chu Dư nhìn đến choáng váng, không ngừng nuốt nước bọt.
Rõ ràng cô chưa từng dùng thỏi son kem kia, lại ngồi cách Họa Đường những vài bước nhưng vẫn khẳng định hương vị của nó còn thơm ngọt hơn quýt tươi nhiều.
Muốn nếm thử, muốn nếm thử.
Chờ không kịp nữa.
Thấy Họa Đường tắt camera cùng đèn hắt sáng, Chu Dư lập tức nhào qua.
Giương mắt thấy sắc mặt Chu Dư không quá đúng, Họa Đường cũng thoáng nghi hoặc, bèn hỏi: "Chu Dư, em làm sao vậy?"
Chu Dư không nói lời nào, chỉ thuận thế kéo ngón tay còn dính son kem của Họa Đường, nhẹ nhàng đưa lên miệng.
Quả nhiên rất ngọt.
"Vợ, em muốn nếm thử." Chu Dư rũ mắt nhìn chằm chằm đôi môi Họa Đường, rồi lặp lại một lần nữa, "Muốn nếm thử."
"Nếm cái... Ưm." Họa Đường mới chỉ nói được nửa câu đã bị Chu Dư chặn hết.
Chu Dư hôn thật chuyên chú, như thể đang thật sự nhấm nháp mùi vị lớp son kem. Đầu lưỡi cô men theo bờ môi, cuốn hết cả phần son vào miệng, từng chút một.
Nụ hôn đầu của Họa Đường vừa mất chưa được bao lâu, mỗi khi hôn nhau với Chu Dư vẫn chỉ lướt nhẹ qua là ngừng, đâu đã nếm trải cách hôn mãnh liệt như vậy bao giờ.
Giờ phút này, cô cảm thấy cả người mình nóng hừng hực, thần kinh khống chế lí trí "bực" một tiếng dừng hoạt động. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ có thể để mặc Chu Dư ấn chặt phần sau gáy, không ngừng tiến sâu.
Son kem bị ăn sạch, cuối cùng Chu Dư nhẹ liếm khóe miệng Họa Đường, trán tựa trán, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở cũng là hương quýt giao hòa. Cô không khỏi cảm thán: "Vợ thơm quá, vợ thơm quá."
"Chu Dư." Họa Đường mím môi, muốn che dấu sự xấu hổ mất tự nhiên, bèn nhỏ giọng đổi đề tài, "Nào có ai lại ăn son cơ chứ."
"Không muốn ăn son." Chu Dư đáp lời rất nhanh, "Là muốn ăn chị, muốn ăn chị."
Họa Đường khựng lại, não một lần nữa dừng hoạt động, không thể nói được gì.
"Vợ, em hình như lại bệnh nữa rồi." Chu Dư nói, rồi vùi đầu vào hõm vai Họa Đường, "Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ngoại trừ ăn ngủ ra thì lúc nào em cũng muốn hôn chị."
"Vậy... vậy được