VỢ TÔI ĐÁNG YÊU NHẤT QUẢ ĐẤT - CHƯƠNG 48
Tác giả: Lục U U
Edit: Alex
_____________
Hẳn vì lo sợ ê-kíp phát hiện hai người lén ở chung phòng nên cả đêm Họa Đường ngủ cũng không được ngon giấc. Sáng hôm sau, mới hơn năm giờ, cô đã bừng mở mắt.
Lúc tỉnh dậy, bên gối đã không còn bóng dáng Chu Dư.
Cô hơi ngồi dậy, vừa giương mắt đã thấy Chu Dư đang đứng ngoài ban công, cầm điện thoại quay gì đó.
Ban tổ chức đã đặt riêng phòng hướng ra biển, chỉ cách bãi biển vài trăm mét, trung gian không có kiến trúc gì che chắn, giương mắt là có thể nhìn đến biển trời một màu xanh thẳm.
Bình minh ở hải đảo đến rất sớm, lúc này vừa ló rạng nửa vòng. Mặt biển được nhuộm loang lổ màu vỏ quýt, xen lẫn ánh xanh thẫm dưới đáy sâu tạo cho người ta cảm giác đối lập mãnh liệt mà đẹp đến nao lòng.
Họa Đường khẽ bước đến sau Chu Dư, vươn tay, ôm chặt lấy vòng eo, đầu cũng thuận thế tựa vào lưng người nọ.
"Chu Dư, em đang làm gì đó?"
"Vợ, chị dậy rồi à?" Chu Dư vươn một bàn tay, nắm lấy Họa Đường, "Có muốn nằm nghỉ thêm chút nữa không?"
"Tỉnh ngủ rồi." Họa Đường dùng đầu cọ cọ cô nàng, ý làm nũng quá rõ ràng, "Muốn ôm em một chút."
Chu Dư nhịn không được phải nghiêng đầu cười khẽ. Chỉ nghe nói người ta khi thức dậy sẽ xấu tính, nhưng mỗi khi dậy đều đặc biệt quấn người như Họa Đường thì đúng là mới thấy lần đầu.
"Vừa rồi em quay gì vậy?" Họa Đường nới lỏng tay, vừa hơi ló đầu đã bị Chu Dư túm ra trước mặt, ôm chặt vào lòng.
"Người ta nói bình minh ở biển rất đẹp." Chu Dư cúi cằm, tựa lên đỉnh đầu Họa Đường, "Em sợ chị dậy rồi không thấy được nên muốn quay lại."
Khi cô nói chuyện thì ánh đỏ nơi chân trời đột nhiên bừng lên quầng sáng lóa mắt, tựa một lòng đỏ trứng muối tròn trịa, đáng yêu chậm rãi nhô đầu ra khỏi mặt biển.
"Trước kia vẫn luôn cảm thấy mặt trời rất lớn. Nhưng giờ đây, nhìn nó dâng lên từ mặt biển lại thấy thật nhỏ bé." Họa Đường không kiềm được mà buông lời cảm thán. Lúc trước, khi còn đi học, cũng không phải cô chưa từng thấy bình mình. Chỉ là yên tĩnh ngắm nhìn mặt trời từ từ dâng lên thế này thì đúng là lần đầu. "Chu Dư, tụi mình chụp một tấm đi."
Từ khi chính thức bên nhau, hai người gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều. Nếu đếm kĩ thì ảnh chụp chung cũng chẳng được mấy bức.
Chu Dư gật gật đầu, xoay người, giơ điện thoại, không ngừng thay đổi góc độ, muốn thu hết vào màn ảnh toàn bộ cảnh bình minh tươi đẹp nhất. Nào ngờ loay hoay suốt một phen, mặt trời thì vào khung thật nhưng vai chính lại biểu hiện không được tốt. Chỉ thấy trong ảnh, Họa Đường khẽ tựa vào đầu vai Chu Dư, tươi cười sáng rỡ. Trong khi người đã quen chụp cho tạp chí là Chu Dư lúc này lại bí xị, mặt căng cứng.
"Chu Dư, không phải trên mạng nói biểu hiện lúc chụp ảnh của em tốt lắm sao?" Họa Đường oán giận liếc xéo, "Em không muốn chụp với chị đúng không?"
"Không có." Chu Dư bĩu môi, trông có vẻ uất ức, "Kì quá, chị vừa dựa vào là em lập tức không biết phải cười thế nào."
Hẳn là di chứng do luyện nụ cười tổng tài bá đạo suốt một đêm, hoặc cũng có thể là Họa Đường còn làm cô hồi hộp hơn cả ánh đèn flash chói mắt.
"Đưa đây chị." Họa Đường nhận lấy điện thoại, ngửa đầu hỏi, "Chu Dư, em biết hai người yêu nhau cùng ngắm bình mình thì nhất định phải làm chuyện gì không?"
Chu Dư thành thật lắc đầu.
"Chính là ngay lúc mặt trời dâng lên." Họa Đường nhón chân, hôn lên gương mặt Chu Dư một cái, "Hôn người em yêu nhất."
Chu Dư đột nhiên trợn mắt, miệng cũng kinh ngạc đến há hốc, cả người vừa vui sướng vừa ngây ngốc.
"Tách" một tiếng, Họa Đường đưa trả điện thoại cho cô nàng, hỏi: "Kỹ thuật chụp ảnh của chị cũng được chứ hỉ?"
Bức ảnh mới toanh vừa vặn dừng ngay khoảnh khắc Họa Đường chạm đến gương mặt Chu Dư. Một người mặt mang ý cười, một người trợn mắt há hốc. Hình ảnh đơn giản nhưng lại thú vị đến bất ngờ.
"Chu Dư, sao em không trả lời chị nha?" Họa Đường nhìn Chu Dư bằng ánh mắt sáng quắc, "Mặt em sao còn đỏ hơn cả mặt trời thế kia?"
"Em..." Chu Dư ấp úng. Đầu óc đã bị sức nóng trên mặt thiêu đốt đến trống rỗng, mãi một lúc mới đáp lại, "Vợ, tại mặt trời, chiếu làm em nóng."
"Mặt trời còn ở bờ biển kia kìa. Chỗ này của em mặt trời ở đâu ra?"
"Có, vợ. Chị giúp em hỏi thử xem, mặt trời có muốn chiếu thêm vài lần nữa không?"
"..."
Lát sau, Weibo của Chu Dư có động thái mới ngay sáng sớm. Là bức ảnh chụp chung với Họa Đường, lời đề chỉ có một cái mặt, rất hình tượng hóa tâm trạng cô lúc này.
[Chu Dư: O(≧v≦)O [hình ảnh]]
Chốn công khai đông đúc, Chu Dư không dám đăng ảnh thân mật, chỉ dùng bức ngây ngốc ban đầu.
Lúc này còn sớm, người lướt Weibo không nhiều lắm, bình luận cũng chỉ có lèo tèo mấy cái.
[Dân mạng A: Chim dậy sớm có sâu ăn. Chó dậy sớm có cơm chó ăn?]
[Dân mạng B: Mấy ngày không gặp mà hai người đã tiến triển đến bước đi hưởng tuần trăng mật rồi sao?]
[Dân mạng C: Ôm đi Đường Đường.]
[Dân mạng D: Fan vlogger lầu trên, có thể đừng KY* dưới Weibo vợ tôi được không?]
*KY: cue, nhắc tới, hoặc tiêu cực chút thì là gọi hồn.
...
Chu Dư chuyển sang tài khoản phụ đọc bình luận. Đang lúc cô cảm thấy nhạt nhẽo, định thoát ra thì bất thình lình bắt gặp một bài chuyển phát.
[Dân mạng F: #Chu Chu Có Đường Super Topic*# aaaaaaaaaaa Chu Dư cùng Họa Đường phát đường!!!]
*Super topic hay siêu thoại: giải thích ra thì khá lằng nhằng nên quý dị hiểu nó như cái hashtag mà bấm dô là chỗ fan couple sìn OTP đi.
Người chuyển phát có không ít fan.