"Chỉ dùng ánh mắt và tai, không cần phải nói chuyện. Có vấn đề gì thì khi trở lại thì hỏi. Không cần tự nhiên lại nhảy thật cao. Cũng đừng có vèo cái lại chạy thật xa.. Đi ở bên cạnh tôi, an an tĩnh tĩnh tĩnh, đi dạo một vòng, biết chưa?".Hứa Thanh dựa trước cửa phòng của Khương Hòa, nghàn dặn vạn dò. Sợ cô ấy ở bên ngoài thi triển thân thủ.Thời đại internet, ngàn lần phải cẩn thận.Đợi Khương Hòa thay xong giày, dậm hai cái xuống mặt đất thể nghiệm một chút, anh ta lại cẩn thận nhìn lên vài lần.Nếu như xem nhẹ vẻ anh khí trên mặt, còn có vẻ mặt không chút thay đổi. Giống như một tiểu muội học sinh hiện đại."Cười một chút.""..."Khương Hòa nhìn anh ta không nói lời nào."Thôi bỏ đi.. khuôn mặt cô một chút biểu tình cũng không có, trông thật giống một người kì quái."Hứa Thanh sờ sờ mũi, quay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại một lần nữa dăn dò nói: "Ngàn vạn, ngàn vạn đừng loạn động, chỉ là bình thường đi dạo một vòng, rất an toàn. Đem kiếm bỏ xuống đi."Thấy Khương Hòa xách kiếm lên, anh ta đột nhiên hoài nghi, liệu mình dắt gia hỏa này ra ngoài là một quyết định đúng hay sai.Cô gái này thật sự là kiếm không rời tay.. Nghĩ cũng phải, tự dưng đi vào một thế giới lạ lẫm, không có cảm giác an toàn là điều rất bình thường."Cô không phải có phi tiêu hay sao? Nếu như thực tế không có cảm giác an toàn, đem theo phi tiêu là đủ rồi. Trên đường lớn đều là người giống như tôi.. ừm..". Hứa Thanh rối rắm một chút, không tìm được cách hình dung nào cho phù hợp. Đưa tay ra sờ sờ thân mình mấy lần. "Ừm.. Là như vậy.. Gà yếu, tuy rằng nhìn có vẻ cao lớn một chút, nhưng cô chỉ cần một quyền là có thể.. Cô hiểu đúng không?"Không phải anh ta nói khoác, nếu Khương Hòa ra một chưởng thì chỉ có thể quỳ xuống xin anh ta đừng chết."Hiểu rồi."Khương Hòa sờ sờ phi tiêu ở bên hông, cuối cùng cũng không mang theo kiếm ra ngoài."Nếu đem cô viết vào trong tiểu thuyết. Cô nhất định sẽ thành nhân vật chính. Rõ ràng là rất mạnh, giống như..".Hứa Thanh bala bala một lúc, có cảm giác mới mẻ, nhẹ nhàng lấy tay sờ sờ điện thoại, quay về Phía khương Hòa.Rắc một tiếng, trắng trợn chụp chộm một bức ảnh. Rồi nhìn Khương Hòa đang nhíu mày cười cười. "Đi thôi, trước tiên ra ngoài đi dạo một vòng, đi bên cạnh của tôi".Nếu không đi dạo một vòng thì những thứ anh ta nói một ngàn hai trăm năm trước cũng không thuyết phục được Khương Hòa.Vào lúc hoàng hôn.Mặt trời vẫn chưa xuống núi hẳn, một khúc trăng non đã muốn mọc lên. Sau trận mưa tối qua nhiệt độ không khí đã giảm xuống không ít. Gió đêm mang theo cảm giác mát mẻ thổi tới, Hứa Thanh đứng bên ngoài hành lang nhìn trái nhìn phải. Nhìn Khương Hòa ở bên cạnh, cảm giác kì diệu từ trong lòng mọc lên.Đem theo một người cổ đại đi dạo, còn có ai nữa?"Bình tĩnh, bình tĩnh."Anh ta nói nhỏ một chút nhắc nhở Khương Hòa, hai tay cho vào túi quần bước đi hai bước, lại đem tay bỏ ra, hướng Khương Hòa bên kia nhích lại gần. Khương Hòa chỉ là đi sau nửa bước, nhẹ nghiêng đầu quan sát xung quanh, miệng không phát ra một tiếng.Từ xa nhìn lại, nếu như nhìn từ xa có thể thấy được anh ta không được tự nhiên."Đây được gọi là tiểu khu, chính là một tòa nhà, có rất nhiều gia đình sống ở đây.""Bên đó gọi là cửa lớn, ra ngoài chính là đường cái, ở hai bên đường là cửa hàng, muốn cái gì thì đều có thể mua, mặc, ở, đi lại.."Hứa Thanh vừa đi vừa nhỏ giọng phổ phổ cập kiến thức cho Khương Hòa. Cũng may sắp đến giờ ăn cơm, các hộ gia đình trong tiểu khu cũng không nhiều, thích hợp cho hai người đi dạo.Chậm rì rì bước tới cửa lớn, anh ta vẫn chưa chào hỏi chú Triệu bảo vệ, thuận tiện nhìn vê phía một người khác ở bên cạnh. Một đầu tóc xoăn lọn to đen óng ả, trên cổ quàng một chiếc khăn sa mỏng, màu hoa lam hồng. Chỉ là trên cánh tay có bó rau đã phá hoại cách ăn mặc."Ha ha ha, cô vẫn là không nên nói gì.."Trình Thẩm hàng xóm mang theo một giỏ đồ ăn vừa cùng với chú Triệu tán gẫu cười to, bỗng dưng dừng lại. Nhìn về phía hai người Hứa Thanh vừa đi đến."Sao vậy Thẩm Nhi?" Hứa Thanh thấy bà ấy nghiêng đầu về phía Khương Hòa, không khỏi buông tiếng hỏi."Cô gái nhỏ này nhìn có chút quen mắt.""Hứa Thanh, đây là bạn gái của cậu?" Chú Triệu nghe vậy nghiêng đầu dựa vào ghế, châm điếu thuốc, rồi lại nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hòa.Đồng hương cùng quê không phải là quá tốt.. Bỗng nhiên Hứa Thanh ngộ ra, nhưng không ảnh hưởng tới nửa bước chân của anh ta, anh ta thoáng kéo Khương Hòa về phía sau một chút.Cười nói: "Bạn, bạn.""Ồ.. Đã hiểu!" Chú Triệu người già tâm không già nhíu nhíu mày, bừng tỉnh đại ngộ gật đầu cười."Không đúng, hôm qua ở cửa thang máy,