Đợi Khương Hòa đem cháo và đồ ăn ăn hết, đã sắp đến 8 giờ tối.
Bút trên tay Hứa Thanh đồng thời dừng lại, giúp đỡ đem đồ đạc, túi trên bàn dọn dẹp, mang để sang bên cạnh. Cầm phi tiêu lên nắm trong lòng bàn tay ước lượng một chút.
"Bây giờ cô đang ở một ngàn hai trăm năm sau, bất kể cô có thể tiếp nhận được hay không, vấn đề tiếp theo mà chúng ta sẽ nói đều là thành lập trên cơ sở này. Cô có hiểu không?"
Tục ngữ nói: ' Nã nhân thủ nhuyễn, cật nhân chủy đoản' (1). Khương Hòa sờ sờ bụng, sau đó đối với lời nói của Hứa Thanh vẫn còn hoài nghi. Nhưng không nhiều lời, áp chế suy nghĩ trong lòng rồi gật gật đầu, chỉ đợi xem anh ta nói điều gì.
Hứa Thanh nhìn ra thái độ của cô gái. Cũng không coi trọng, cầm phi tiêu sắt trong tay nghịch nghich, trầm ngâm nói: "Trước tiên, ở đây tuyệt đối an toàn, ít nhất là trong căn phòng này rất an toàn. Cho dù cô một kiếm giết chết tôi, chỉ cần thi thể của tôi không bị phát ra mùi hôi thối. Cô trốn ở đây cũng sẽ không bị đói chết, cũng có thể trốn khoảng một tuần, cũng chính là khoảng bảy ngày, việc gì cũng có thể."
Anh ta nhìn Khương hòa, thấy cô không có phản ứng gì, chỉ là im lặng lắng nghe, tiếp tục nói: "Cho nên cô không cần lúc nào cũng nhớ thương cây kiếm của mình đâu.. Mọi thứ ở đây cô đều không nhận biết được, ví dụ cái đó." Hứa Thanh cầm cây phi tiêu sắt gõ gõ vào chiếc ti vi đã hỏng. "Nó chỉ là một công cụ để tạo ra âm thanh, dùng để.. à.. dù sao thì nó cũng vô hại, một thứ dùng để giải trí. Có rất nhiều thứ như vậy, chẳng hạn như cái này."
Lấy điện thoại ra, anh ta tùy ý mở một bản nhạc. Giai điệu du dương được truyền ra từ ống loa. Tay Khương Hòa khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại không phát ra tiếng động. "
" Nói những thứ này chỉ là muốn cho cô biết, ở đây tuyệt đối an toàn. Tôi làm những động tác mà cô không hiểu được, hoặc những việc khác, đó đều là bình thường.. Đừng hiểu nhầm, tôi sẽ không làm gì cô, chỉ là nói những thứ này.. ".
Hứa Thanh lại chỉ chỉ tivi trên bàn, đem tắt nhạc ở di động đi, tựa vào sô pha thở dài một hơi. Nâng tầm mắt nhìn Khương Hòa nói:" Cô hiểu không? "
Nên tiêm thuốc dự phòng trước. Anh ta không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào do vấn đề nhận thức sai lầm của Khương Hòa mà gây ra. Điều này liên quan đến sự an toàn của bản thân.
Khương Hòa im lặng một chút rồi gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của anh ta.
" Sau đó là bên ngoài, vấn đề này có chút phức tạp. Bây giờ là một thế giới hòa bình, mọi người đều an cư lạc nghiệp. Bên ngoài cũng là vô cùng an toàn. Đối với tôi mà nói thì rất an toàn, nhưng đối với cô mà nói thì đâu đâu cũng là nguy hiểm. "
" Tại sao? "
" Bởi vì cô là đột nhiên xuất hiện, còn có thể tạo nên thương tổn cho người khác. "
Hứa Thanh chậm chậm nói, một bên suy tư, một bên mở miệng:" Giống như.. Hoàng cung? Nếu như cô đem theo đao đi loạn, vậy khẳng định là sẽ bị đuổi bắt.. Đại khái ý tứ là như vậy, thực rõ ràng cô là người ngoại lai. "
Anh ta nói chuyện, từ trên ghế sô pha đứng lên. Đi vào phòng ngủ mang ra ví tiền, từ bên trong lấy ra chứng minh thư, đem tới trước khuôn mặt tò mò của Khương Hòa.
" Đây là chứng minh thư, chúng tôi ở đây mỗi người đều có. Số thứ tự là được mang từ khi sinh ra. Nếu ai đó phạm tội hoặc có hành động xấu thì cứ phát lệnh truy nã theo cái này. Cho nên trên đường có rất nhiều quan sai, thường thường sẽ tra một chút, xem có phạm nhân chạy trốn hay không. "
" Người nào không có cái này sẽ bị đưa đi điều tra chi tiết, khi họ gặp phải sự thẩm vấn và sẽ cảm thấy bối rối. Đến lúc đó mọi thứ về cô sẽ được phơi bày. Và sau đó.. Tôi không biết chuyện gì sẽ sảy ra. Nghĩ đến chắc là sẽ không tốt. "
" Một điều nữa là nơi này luật pháp rất nghiêm, quan sai cũng rất lợi hại. Cô chỉ cần làm người khác bị thương thì nhất định sẽ bị phát hiện, sau đó sẽ ngồi nhà lao. Kháng cự nhất định sẽ chết.. Giống như cô đem theo vũ khí đi trên đường, cũng sẽ xúc phạm pháp luật. Bị người khác chú ý thì xong đời rồi. "
Thân phận là vấn đề rất