(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta đi đâu?”Chúng ta tới bến tàu, gọi đồ ăn.“?”Đón ánh mắt hoài nghi của Khương Hòa, Hứa Thanh nghiêng đầu “đi làm chút chuyện… sau đó tìm một nơi ăn cơm, lại xem phim, uống trà sữa, đi tản bộ, sau đó sẽ đi dạo trên đường phố, sau đó thì về nhà.”“Làm nhiều việc như vậy?”“Cũng không nhiều, em cứ đi theo tôi là được, chủ yếu là thể nghiệm cuộc sống đẩy đủ một chút. Ví dụ xem phim, đây là một hoạt động tiêu khiển hạng nhất mà không phải giống như làm nhiệm vụ, em quá nghiêm túc rồi.”Cảm nhận một chút bầu không khí trong rạp chiếu phim, có sự trợ giúp cho em hiểu được sự tồn tại của những đồ vật này nọ cùng với ý nghĩa của nó, nếu không một mình anh ở đằng kia một mình cười ha ha thì thực xấu hổ.”Hứa Thanh cuối cùng có thể tìm được được sự liên hệ giữa hai việc cùng làm, cũng không biết là thiên phú hay là gì.Xe tới trạm, xe dừng ở quảng trường Giang Thành.Hai người từ trên xe bước xuống, Khương Hòa dùng một tay nắm chặt cổ áo. Tầm mắt rơi trên tay của hai người đang nắm, theo Hứa Thanh đi về phía trước.Loại cảm giác vẫn luôn bị dắt theo này đối với cô mà nói rất mới mẻ.Giống như cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần quản, anh ấy sẽ sắp xếp tốt tất cả mọi việc, cô chỉ cần đi theo là được.Quẹo trái quẹo phải trên quảng trường Giang Thành, bước vào Trung tâm hàng điện tử nhiệt độ đột nhiên tăng lên, hàn ý ở bên ngoài bị biến thành hư không. Hứa Thanh đem theo cô ấy đứng trên thang cuốn, thấy bộ dáng hiếu kỳ của cô nhìn xung quanh, lại có chút nhịn không được muốn động thủ giúp cô ấy vén tóc hoặc vắt lại khăn quàng cổ gì đó.Một đường lên tới tầng 4, sau khi đi quanh khu thương mại một vòng Hứa Thanh mới dừng lại ở một góc, buông tay của Khương Hòa ra chào hỏi với một người trong quán.Một cửa hàng nhỏ, hai bên bày các loại tai nghe, bàn phím, chuột, còn có linh kiện máy tính. Bên trong có một người tóc dài, cao gầy, nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch, đang cầm cái tua vít, cùng với một cây máy tính đang mở nắp sau phân tranh.Nghe thấy tiếng chào hỏi của Hứa Thanh anh ta ngẩng đầu, vừa rồi trên mặt vẫn đang nghiến răng vặn ốc vít, nhất thời lộ ra tươi cười “ôi! Thanh Ca.”“Việc buôn bán thế nào?”Hứa Thanh lôi cái ghế đưa ra cửa cho Khương Hòa ngồi. Tự mình bước vào trong cửa hàng quan sát hai bên, thuận miệng nói.“Vẫn như cũ, lần trước nói cậu giúp tôi đề cử nhưng là lại nhiều ra vài đơn.”Lý Cao Bác buông đồ trong tay xuống cười, lại đẩy băng ghế qua “đem bạn gái tới đây dạo phố?”“Phối máy tính.”“Cô ấy dùng?”“Không, người khác dùng.” Hứa Thanh không ngồi, nhìn hai bên một lát, từ trong quầy hàng lấy ra bút và giấy, viết ra địa chỉ, sau đó lấy điện thoại viết ra một dãy số, nói: “Khi nào cậu hết giờ làm việc thì hãy liên hệ với số này, sau khi chọn xong thì gửi qua đó, giúp cậu ta lắp đặt máy. Không cần tai nghe, bàn phím gì hết, chỉ cần một cái máy chủ thôi…”“Ai a, như vậy…”Phối theo giá hơn hai vạn, chủ yếu là chơi game.”“Oh!”Lý Cao Bác kinh ngạc, một phen đoạt lấy tờ giấy trong tay anh “khí phách như vậy?”Dựa theo giá thì trường là được, có điều có một điểm, coi như thành máy mà tự cậu chơi để phối, nếu không có phụ kiện thì liền tới chỗ bạn bè mua, đừng dùng đồ cũ.” Hứa Thanh dặn dò.Vương Tử Tuấn không thiếu chút tiền này, chỉ là không thích những gian thương kia giới thiệu cho anh ta giá cao mà đồ phối chất lượng kém để kiếm tiền nhiều lừa gạt người khác.Nếu như có thể chọn, gia hỏa đó nguyện ý cho người ta ba ngàn tiền hồng bao cũng không muốn người ta từ trên máy tính kiếm của anh ta hai ngàn, như vậy sẽ ảnh hưởng chất lượng của máy tính, làm cho anh ta không thể chơi thắng người khác.“Thanh Ca thực là huynh đệ tốt.” Lý Cao Bác hất hất tóc, đang cân nhắc xem hơn hai vạn phải phối như thế nào.“Tôi đã một thời gian không quan tâm tới những thứ này trên máy tính rồi, đổi mới quá nhanh, chuyện này giao cho cậu.”Hứa Thanh đi lại một vòng trong cửa hàng, nhìn trước cửa hàng lộn xộn thở dài một hơi “người khác đều chỉnh sửa ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có chỗ của