Thực dài đằng đẵng aMuốn dạy Khương Hòa học được cách đối nhân xử thế, dạy được cô ấy cách độc lập tồn tại là một chuyện hết sức công phu, trong quá trình này anh ta không thể để Khương Hòa sản sinh ra ảnh hưởng.Thậm chí không cần cố ý là điều gì, cô ấy sẽ tự nhiên mà sinh ra hảo cảm.Bất kể là cảm tình cũng tốt, thân tình cũng tốt, đều là một loại ràng buộc.
Bắt đầu từ khi cô ấy vượt qua ngàn năm tới đây, hai người chạm mặt, đây chính là một đoạn duyên phận chém không đứt.Theo lời của Chí Tôn Bảo(*) nói chính là duyên phận ông trời an bài.“Nếu sau này em thay đổi suy nghĩ, không thích nữa, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ tới cảm nhận của em, sau đó để em đi.”Hứa Thanh buông ra một lời hứa hẹn, nghĩ nghĩ rồi tiếp tục nói: “Dù sao chuyện của sau này thì để sau này nói, anh cảm thấy chúng ta rất có duyên.”“Hiện tại tôi cũng không thích!” Khương Hòa không rơi vào bẫy của anh ta.“Vậy em còn nhớ bộ dáng của em lúc mới tới không?” Hứa Thanh hỏi, trước mắt lại hiện lên hình ảnh nửa năm trước Khương Hòa một thân nước mưa, thân ảnh ôm kiếm lui vào trong hành lang.Chật vật, cũng đáng thương.“Khi mới tới?”“Em gầy teo, nho nhỏ, từng sợi tóc ướt dính vào trán.
Còn cầm kiếm chĩa vào anh, hoài nghi anh có mưu đồ hạ độc em.”Hứa Thanh vừa nói vừa xoay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm hướng đi về trạm xe buýt, đem theo cô ấy chầm chậm đi qua “nửa tháng đầu mới tới, em vừa thông minh vừa cảnh giác, còn tự lưu trữ thức ăn cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cất giữ mấy ngày, sau đó phát hiện ngày nào cũng có đồ ăn mới bỏ những chiếc bánh bao đã cứng ngắc đó vào ngâm nước...”“Sao anh biết?!” Khương Hòa quá kinh ngạc.
Lúc đầu cô ấy đều len lén ăn.“Lẽ nào em muốn nói với anh em cầm cốc vào trong nhà vệ sinh là để lấy nước trong bồn cầu uống?” Hứa Thanh liếc nhìn cô ấy.Trong túi vẫn căng phồng, qua một lát vẻ mặt thỏa mãn đi tới.Quỷ đều đoán được cô ấy đi làm gì.“Tôi...!tôi...”“Nửa đêm em cũng vẫn còn lén chuồn ra ngoài xem xét tình hình, còn lén lút tra baidu những gì mình không hiểu.
Ồ đúng rồi, lúc bắt đầu còn giả trang mình không biết chữ, còn đem kế hoạch của anh ném trong thùng rác nhặt về phòng lén lút xem...”Nói tới đây, Hứa Thanh lắc đầu bật cười “nếu không phải khi đó anh tra những cổ bia thời khai nguyên, còn thực sự cho rằng em nhận mặt chữ rất khó, phải đối chiếu với chữ phồn thể mới có thể xem hiểu được.”“Vài ngày sau đó không phải tôi đã nhận chữ rồi sao?” khương Hòa có chút xấu hổ.“Sau đó phát hiện anh có mưu đồ gì đó với em, muốn lừa em làm bạn gái, em còn bất động thanh sắc xem anh muốn làm gì, có phải không?...!sau này anh nói muốn giúp em thu hẹp khoảng cách thông tin, em mới xóa bỏ nghỉ ngờ, lại tin anh, có phải không?” Hứa Thanh hỏi.Khương Hòa buồn bực không nói chuyện.“Không nói những chuyện đó nữa, em làm đúng.
Tuy rằng bởi vì vấn đề nhận thức, em có tiếp tục cảnh giác cũng không có tác dụng gì, nhưng sự cảnh giác này vẫn là cần.”Hứa Thanh khoát tay, lược bỏ qua những chuyện kia của cô ấy, chuyển khẩu nói: “Nhưng em có phát hiện ra không, gần đây em biến ngốc rồi?”“Biến ngốc rồi?” Khương Hòa theo bản năng lặp lại.“Đúng a, lúc mới tới em giống như một con nhím, toàn thân lông lá, động một chút là rút kiếm.
Lúc đó sự đề phòng của em lên tới đỉnh điểm.
Sau vài tháng, em dần dần đã thu lại, cũng đem sự đề phòng này giấu trong lòng, biểu hiện dường như không có việc gì, bên trong lại có thể hoài nghi hoặc kiểm chứng, chỉ có gần đây...!dường như sau khi ngày đó anh nói thích em, em liền biến thành ngơ ngác, anh nói gì em cũng tin.”Hứa Thanh xoa bóp tay của cô ấy, cân nhắc nói: “Anh cảm thấy, hiện giờ anh muốn lừa để hôn em một cái cũng không phải là chuyện gì khó.”Khương Hòa không nói chuyện, nghe Hứa Thanh nói cô ấy cũng phát hiện ra chuyện này.Điều này làm trong lòng cô ấy nhất thời khẩn trương, chỗ nào có vấn đề rồi?Nhận thấy được tay của Khương Hòa dùng lực buộc chặt, tay của Hứa Thanh có chút đau, có điều cũng không vẫy cô ấy ra, an ủi nói: “Thực ra như vậy là bình thường, phụ nữ trong tình yêu không có đầu óc, đặc biệt lại là người lần đầu tiên yêu đương…”“Tôi không có!”Khương Hòa nóng nảy “Là anh nói thể nghiệm một chút những điều tốt đẹp… tôi không thể nghiệm nữa!”“Được, vậy đợi khi nào em muốn thừa nhận thì lại thừa nhận.”Hứa Thanh đứng trước bến xe buýt, lắc lắc tay nói: