Vài ngày sau đó, Niệm Chân vui vẻ đi đến phòng làm việc của Lục Tư Phàm
“Hello chủ tịch yêu quý”
“Cậu đã điều tra xong chưa?”
“Tất nhiên là xong rồi chứ sao, chuyện này có khi vợ cậu cũng không biết”
Lục Tư Phàm hoài nghi hỏi
“Chuyện gì?”
“Cha Bội Sam phá sản, mắt nợ 10 tỷ, tụi giang hồ đến đồi nợ, bảo không có tiền thì đánh chết cha cô ấy, cô ấy thương cha nên muốn gả cho cậu để có tiền trả nợ”
“Ông ấy phá sản sao? Chuyện này sao tôi không hay biết gì chứ?”
“Ừ thì có phá sản đâu mà biết, tất cả là do gia đình cô ấy dựng chuyện để lừa cô ấy thôi”
“Hóa ra là vì chuyện đó mà cô ấy mới gả cho tôi à?”
Lục Tư Phàm cảm thấy bản thân trách lầm cô nên thấy có lỗi
“Mà tội nghiệp cô ấy lắm.
Nghe nói cô ấy có 1 anh người yêu, tuy không công khai nhưng 2 người đó yêu nhau từ năm cấp 3 lận, đoạn tình cảm như vậy mà phải bị cắt đứt, nghĩ mà tội”
“Chuyện này có chắc không?”
“Là do tôi mua chuộc cô người hầu trong nhà mới biết được đấy, cô ấy còn kể Bội Sam thường xuyên bị bà mẹ kế và cô em bắt nạn, đó là lí do mà cô ấy lại chuyển nhà ra ở riêng”
“Nghe cứ như trong câu chuyện cổ tích đấy”
“Ừ giống thật, cô ấy là cô tấm đáng thương, còn cậu là chàng hoàng tử”
Lục Tư Phàm cười chế giễu
“Hứ, cậu nói có vài phần đúng”
“Chứ sao trời”
“Nhưng mà,...!rất tiết tôi không phải là hoàng tử của cô ấy”
“Nói gì vậy? Cậu với cô ấy kết hôn rồi mà?”
Lục Tư Phàm không nói gì, nhìn dáng vẻ đâm chiêu của anh giống như anh đang mưu tính chuyện gì đấy
....................!
Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Hà Bội Sam xuất viện, mẹ chồng cô lúc nào cũng ở cạnh lo cho từ việc nhỏ nhất
“Mẹ à mẹ để con dọn cho”
“Thôi để mẹ dọn, con chưa khỏe hẳn đâu đấy”
“Con phải khỏe thì bác sĩ mới cho con xuất viện chứ, mẹ cứ để con”
Lục Tư Phàm nhìn thấy 2 người cứ đùng đẩy mãi thì khó chịu nói
“Mẹ cứ để cô ấy làm đi, 2 người cứ tranh nhau làm gì?”
Bà Lục nghe anh nói như vậy thì lại đánh vào đầu anh 1 cái
“Mẹ làm gì vậy?”
Lục Tư Phàm ngơ ngác hỏi
“Con là chồng mà không biết phụ còn đứng đó nói hả? Qua đó phụ vợ con đi mau lên”
Lục Tư Phàm dù không muốn nhưng cũng phải đi lại phụ cô dọn đồ vào túi
“Gôm hết cái này bỏ vào 1 lượt là được chứ gì?”
“Không được, anh bỏ từng thứ vào thôi, bỏ như vậy nó bị lộn xộn đấy”
“Đằng nào cũng lấy ra, phiền