Hà Bội Sam mệt mỏi nhìn anh, cô cố sức nói
“Tôi không sao, anh yên tâm đi”
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô, Lục Tư Phàm lòng đầy lo lắng
“Nếu thức ăn không ngon sao em còn cố ăn làm gì?”
Hà Bội Sam mỉm người rồi dịu dàng nói
“Chẳng phải đó là cả tâm huyết của anh sao? Tôi từng kể cho anh nghe chuyện lần đầu tiên tôi nấu ăn cho bọn trẻ đấy, lúc thấy bọn chúng ói hết những thức ăn tôi nấu, tôi đã rất buồn, tôi đã dành hết tình cảm của mình vào đó, nhưng mà...!tôi thật sự không muốn anh cũng giống như tôi”
“Nhưng nếu không ngon thì em phải nói ngây từ đầu chứ? Em có biết anh đã lo lắng cho em đến mức nào không?”
“Tôi chỉ bị nhẹ thôi, không ảnh hưởng đến tính mạng đâu anh đừng lo”
Nhìn thấy Lục Tư Phàm vẫn còn đang lo lắng, Hà Bội Sam nhẹ nhàng nắm lấy tay anh an ủi
“Nè đừng có nói là anh đang muốn từ bỏ đấy nha”
“Từ bỏ chuyện gì?”
“Nấu ăn, anh nên nhớ thất bại là mẹ thành công, anh không được từ bỏ đâu nha, tôi sẽ chờ món ăn tiếp theo cuả anh đấy”
Lục Tư Phàm nhìn cô, anh biết bản thân đã trách lầm cô, không phải là do cô cố ý nói dối mà là không muốn làm tổn thương anh, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô
“Đừng lo anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không để chuyện này xẩy ra 1 lần nào nữa đầu”
Hà Bội Sam cảm nhận nụ hôn của anh, cô cũng hiểu được tình cảm anh dành cho cô, cô nghiêm túc hỏi anh
“Anh yêu tôi đúng không?”
Lục Tư Phàm nhìn cô, anh mỉm cười rồi nói
“Còn tưởng em ngu ngốc không nhận ra chứ?”
“Anh yêu tôi từ khi nào vậy?”
“Không biết, nhưng mà....!anh biết rõ bản thân không thể sống thiếu em được, Hà Bội Sam em cho anh 1 cơ hội được ở cạnh em nha”
Hà Bội Sam nhìn bàn tay bị thương của anh, cô nắm lấy bàn tay đó, cô vẫn vui vẻ nói
“Nếu như em không đồng ý thì sao?”
Lục Tư Phàm biết cô đang trêu mình, anh đặt tay lên má cô, rồi nói với giọng đầy tự tin
“Nếu vậy em chuẩn bị tinh thần sống cả đời trong biệt thự của anh đi”
“Anh