Sáng hôm sau Hà Bội Sam thức dậy, cô mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào phòng rất chói chang, cô ngạc nhiên nói
“Vẫn còn sớm mà? Sao hôm nay lại nắng thế nhỉ?”
Hà Bội Sam cố sức lấy chiếc điện thoại trên bàn, cô mơ màng mở điện thoại lên xem thì thấy đã là 8 giờ sáng, cô hớt hải ngồi bật dậy
“Ahhhh”
Do đêm qua vận động mạnh nên khiến toàn thân cô ê ẩm, cô phải dừng lại khoảng 5s để chấn chỉnh tinh thần
*pong* tin nhắn gửi đến
(Bà xã đã dậy chưa?)
Cô vội trả lời anh
(Anh đang ở đâu vậy?)
(Anh đang ở tập đoàn, em dậy rồi thì ăn sáng đi, anh có gọi người mang cháo đến cho em đấy, chỉ cần hâm lại thôi)
Thấy anh đã đi làm cô khó hiểu hỏi
(Sao anh không gọi em dậy? Em trễ giờ rồi đấy)
Hà Bội Sam nhắn xong thì lập tức chạy vào nhà vệ sinh để thay quần áo
*pong* tin nhắn của Lục Tư Phàm gửi đến
(Anh đã nhắn tin xin nghỉ cho em luôn rồi, hôm nay em cứ ở nhà đi)
Hà Bội Sam nhìn thấy thì tức đến phát điên, cô vốn là 1 người rất có trách nhiệm trong công việc, cô yêu công việc của mình nên khi nghe anh tự tiện như vậy cô lập tức gọi cho anh
[Tại sao anh tự tiện như vậy hả? Anh có biết 1 ngày em có bao nhiêu bệnh nhân cần khám không? Trong tháng này em đã nghỉ quá nhiều rồi, em không thể cứ nhờ đồng nghiệp giúp mình mãi được]
Lục Tư Phàm thấy cô lớn tiếng trách móc, anh cũng không vui vẻ gì đáp lại
[Em đừng có không biết suy nghĩ như vậy, rõ ràng anh đang quan tâm em mà?]
[Quan tâm? Anh như vậy mà nói là quan tâm em hả? Anh quan tâm em nhưng anh có biết công việc đối với em là quan trọng đến mức nào không?]
[Là công việc của em quan trọng hay anh quan trọng? Anh sợ em mệt nên mới xin cho em nghỉ 1 ngày không được à?]
[Sao anh có thể so sánh như vậy được?]
[Nếu như em cảm thấy quá khó khăn trong việc lựa chọn thì nghỉ việc đi, em ở nhà anh có thể nuôi em được]
[Anh!.
Trong mắt anh chỉ có tiền thôi sao? Em không ngờ anh lại là người như vậy đấy]
Hà Bội Sam tức đến phát khóc, cô tắt máy ngang không muốn nghe anh nói nữa
Lục Tư Phàm cũng rất tức giận vì cảm thấy cô cứ làm quá mọi chuyện lên
“Rõ ràng là mình muốn tốt cho cô ấy mà? Sao cô ấy có thể