Alice nhìn thấy Hà Bội Sam đắc ý như vậy lại không vui, cô tức giận tán vào mặt Hà Bội Sam *Bốp*
Hà Bội Sam ngang nhiên bị đánh thì có chút ngớ người, cô không để bản thân mình bị thiệt thòi, nhưng cũng không thể ra tay trong bệnh viện được, cô tức giận nói.
“Cô làm trò gì vậy hả?”
Alice đắc ý nói
“Tôi thấy cô chướng mắt nên đánh đó, thì sao?”
“Cô...”
Alice nhìn thấy Niệm Chân rượt đuổi Dương Tử Dương, họ sắp lại gần thì liền giả vờ ngã xuống đất rồi làm bộ đáng thương
“Ahhh”
Niệm Chân thấy bạn gái mình như vậy thì lo lắng, quăng cây chổi ra xa rồi chạy đến
“Alice em bị sao vậy hả?”
Alice rơi nước mắt tuổi thân nhìn Niệm Chân
“Là do em tự té không phải cô ấy làm đâu”
Niệm Chân lo lắng nói
“Anh biết mà em đâu cần nói, Bội Sam cô giúp tôi 1 tay đỡ cô ấy lên đi, anh nói rồi, em cao như vậy không cần mang thêm giày cao gót đâu”
Alice nhìn Niệm Chân với cặp mắt đầy câm phẫn, Hà Bội Sam thì chỉ cười nhếch mép 1 cái rồi nói
“Sau này đi đứng cẩn thận lại, Niệm Chân tôi có việc đi trước đây”
“Ơ cô giúp tôi đỡ cô ấy...”
Alice không diễn nữa, cô đứng lên cọc cằn nói
“Thôi đủ rồi, anh đúng là đồ vô dụng mà, em đi đây”
“Ơ nè em sao vậy? Anh có làm gì đâu? Alice....”
.........!
Hà Bội Sam buồn bã ra khỏi bệnh viện, bây giờ là giờ nghỉ trưa của cô ấy, cô ấy ngồi tại bến xe buýt thẩn thờ nhìn dòng xe chạy
Đột nhiên từ xa có tiếng hét lên
“Cướp, cứu tôi cướp”
Hà Bội Sam liền đứng vậy, cô quan sát xung quanh, nhìn thấy 1 tên thanh niên mặt áo đen đang ôm cái túi, cô biết chắc đó là cướp liền đuổi theo
Cô chạy vòng rồi bất ngờ xuất hiện, cô nhảy lên đá vào ngực hắn khiến hắn ngã nhào ra xa, cô chạy đến túm lấy cô áo hắn
“Thanh niên trai tráng mà giám làm những chuyện như vậy hả? Mau trả đồ cho người ta rồi đi lên đồn”
“Khoan khoan chị ơi...!Em....!Em....”
“Không khoan nhượng gì cả, nhanh lên”
“Sam Sam từ từ con”
Mẹ của Lục Tư Phàm bất ngờ chạy đến can ngăn
“Mẹ? Mẹ đi đâu đây?”
“Con buông cậu ấy ra đi đã chúng ta tìm quán cafe rồi nói chuyện”
Nghe mẹ cô nói vậy, cô cũng bỏ tay ra, vẻ mặt vẫn có chút hoài nghi nhìn
.........!
Trong quán cafe, bà Lục đã kể hết cho cô nghe mọi chuyện, lúc đó cô mới thở phào nhẹ nhõm nói
“Thì ra là mẹ thuê cậu ta làm vậy à? Mẹ đúng là...”
“Thì ai bảo con dâu của mẹ buồn làm gì? Thấy con ngồi thẩn thờ 1 mình nên mẹ mới làm vậy cho con vui đấy”
Hà Bội Sam hiểu được lòng bà Lục, cô nhẹ nhàng nắm tay bà
“Con biết mẹ thương con, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa, lỡ tên đó chạy đi luôn rồi sao?”
“Trời ơi có bao nhiêu tiền đâu, có mấy chiếc nhẫn, mấy đôi bông với mấy cái thẻ đen ă mà, chuyện nhỏ thôi”
“Trời ạ, giờ con hiểu cái tính tiêu sài phung phí của Tư Phàm là từ đâu mà ra rồi đấy”
“Hahaha, con biết không hồi đó mẹ cũng là nhân viên của ba con, cuộc sống của mẹ nghèo lắm, cũng phải tiết kiệm này kia, sau khi lấy ba con, tiền