Tình cảm giữa Hà Bội Sam và Lục Tư Phàm vẫn như vậy, anh vẫn rất tốt đối với cô, luôn luôn quan tâm chăm sóc cho cô từng chút.
Nhưng thỉnh thoảng cô lại thấy anh đang ngồi trầm ngâm 1 chỗ, trên khuôn mặt chứa 1 nổi buồn gì đó, cô có hỏi nhưng lần nào anh cũng chỉ nói đó là do công việc
Cũng không biết công việc của anh có trụt trặc gì không nhưng nhìn thấy anh như vậy cô lại lo, mà dạo gần đây cô cũng không thấy anh nhắc về Niệm Chân nữa, đôi lúc cô có ghé qua tập đoàn anh nhưng cũng không thấy Niệm Chân đâu
Ngày tháng dần trôi qua, cái thai trong bụng cô cũng càng lớn, hôm nay cô cố ý ghé qua nhà của Hà Lộ Khiết thăm em gái mình
Hai chị em lâu ngày không gặp nên đã cùng nhau đi mua sắm cho đứa con trong bụng mình
Hà Bội Sam vui vẻ nói
“Mình mua nhiều như vậy không biết con có mặt hết không nữa”
“Mặt được mà, chị đừng lo”
“Nhưng mà trẻ em sẽ lớn nhanh lắm đấy, chỉ sợ chưa mặt hết là phải mua đồ mới rồi”
“Chị 2 ơi là chị 2, chị bây giờ là phu nhân của Lục tổng, gia đình chị giàu như vậy chị tiết kiệm làm gì?”
“Chị không có tiết kiệm, chị chỉ thấy mình mua hơi lố thôi”
“Không đâu mà, chị thấy cái áo này sao hả? có đáng yêu không?”
Hà Bội Sam nhìn bộ áo nhỏ xíu, cô tưởng tượng ra được hình ảnh đứa bé khi mặt nó sẽ trông rất đáng yêu
“Đáng yêu thật đấy”
“Nè nè chị cũng lấy 1 bộ đi, để 2 anh em tụi nó có thể mặc đồ giống nhau”
“Cũng được”
! ! !.
Những ngày tháng hạnh phúc ấy không biết có thể kéo dài trong bao lâu, khi chỉ chưa đầy 2 tháng nữa thì Hà Bội Sam sẽ lâm bồn, ngày ngày Lục Tư Phàm điều ở cạnh cô, ngay cả việc đi công tác anh điều giao phó lại cho Niệm Chân, anh toàn tâm toàn ý lo cho cô từng chút 1
“Nè bà xã em ăn trái cây đi”
“Trời ạ em tự ăn được mà, anh để xuống đi”
“Thôi nào, phụ nữ mang thai ăn trái cây nhiều sẽ rất tốt cho sức khỏe đấy”
“Thôi mà, em đã ăn nhiều rồi, anh để yên cho em đọc sách đi”
“Em không ăn trái cây vậy ăn canh gà nha, anh xuống bếp mang lên cho em”
“Lục Tư Phàm à cái gì tốt ăn nhiều quá sẽ thành hại đấy, 1 tuần ăn 1 đến 2 lần là được rồi”
“Nhưng mấy lần trước em ăn xong điều ói ra hết không phải sao? Nếu vậy thì không tính”
“Được rồi, anh để đó đi, chút nữa em ăn là