Niệm Chân bắt đầu kể lại mọi chuyện ngày hôm đó.
Lúc đó anh vì quá lo lắng cho sức khỏe của Alice nên đã lén cô chạy về nhà để thăm, nào ngờ lại bắt gặp cảnh Lục Tư Phàm và Alice nằm cạnh nhau trên giường, cả 2 người điều không mặc quần áo, anh sững sờ thét lên “Hai người đang làm gì vậy”
Sau khi đã nghe Lục Tư Phàm kể, Niệm Chân hoàn toàn tin vào phẩm chất của bạn mình, cả 2 người đã làm thỏa thuận với ả ta, đưa cho ả 1 số tiền lớn và yêu cầu không quay về Trung Quốc nữa, Niệm Chân còn cố giúp đỡ Lục Tư Phàm, anh gọi cho Dương Tử Dưởng bảo cậu ta cố ý nhờ Hà Bội Sam chở đi để kéo dài thời gian và chuẩn bị tất cả để cô không nghi ngờ
“Tất cả mọi chuyện là vậy đấy”
Hà Bội Sam sau khi nghe xong thì như chết lặng, khóe mắt cay cay cô im lặng không nói, nhìn con dâu mình bị tổn thương bà Lục cũng tức giận không kém, bà tức giận, quát mắng Lục Tư Phàm
“Con đã thấy lỗi của con chưa hả? Bây giờ con muốn giải quyết chuyện này ra sao? Mẹ nói cho con biết mẹ tuyệt đối không chấp nhận loại người như cô ta làm con dâu đâu ”
Lục Tư Phàm vô cảm nói
“Cô ta cứ phá nó đi, con sẽ cho cô ta 1 số tiền lớn, mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây”
Alice nghe thấy thế thì liền lo lắng nói
“Không được, anh không được quyền làm như vậy, nó là con của anh đấy”
Niệm Chân lên tiếng
“Cô im đi, cô không có tư cách nói chuyện ở đây”
Hà Bội Sam nghẹn ngào nói
“Không được,...!tôi....!tôi không đồng ý cách làm này”
Bà Lục vội nói
“Sam Sam con....”
“Anh không có quyền cướp đi mạng sống của đứa trẻ, nó là con của anh, anh phải có trách nhiệm với nó”
“Nhưng còn em với con thì sao?”
Hà Bội Sam lấy hết dũng cảm nói
“Tôi sẽ rời đi”
“Không được, anh không thể mất em được”
“Tôi có thể tha thứ cho 1 người đàn ông phản bội, nhưng tôi không thể tha thứ cho 1 người cha nhẫn tâm, tôi