Niệm Chân và Dương Tử Dương uống say mèm, cả 2 chả biết trời trăng gì, Dương Tử Dương gọi xe đưa 2 người về nhà anh, rồi cả 2 qua đêm ở đấy.
Mấy ngày liền chả ai có thể liên lạc được với Hà Bội Sam, sự biến mất của cô khiến cho nhiều người vô cùng lo lắng, ở nhà cô cha cô và Hà Lộ Khiết đã cố gắn tìm kiếm khắp nơi
“Thật tình không hiểu nổi tại sao chị ấy lại làm vậy nữa, lỡ như....”
Nghe Hà Lộ Khiết nói không may, ông Hà vội nói
“Im ngay, Sam Sam là 1 đứa rất mạnh mẽ, nó không thể nào yếu đuối như vậy được, chắc chắn...!chắc chắn là nó đang ở 1 nơi nào đó rất an toàn”
Bà Hà cũng lo lắng cầu nguyện
“Cầu mong cho con bé không gặp những chuyện không hay”.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục |||||
Ở nhà của Lục Tư Phàm, anh và mẹ anh cũng lo lắng chẳng kém cạnh gì, bà Lục không kìm được lòng mà cứ trách móc anh
“Con thấy chưa, tại con đấy, vừa lòng con chưa? Mẹ nói con biết nếu như con bé có mệnh hệ gì mẹ tuyệt đối không tha thứ cho con đâu, trời ơi con tôi, cháu tôi...”
“Mẹ đừng nói nữa con cũng đang rất lo lắng đây này”
............
Hà Bội Sam biến mất không phải là cô muốn tìm đường chết mà chỉ đơn giản là cô muốn cho tâm mình bình tĩnh lại, cô tìm 1 không gian yên tĩnh để suy nghĩ về chuyện sau này
Hiện tại cô đang ở Côn Minh, 1 thành phố có những hàng cây hoa phượng tím bên đường, nhưng giờ hiện thì hoa chưa nở, cô lặng lẽ ngồi bên vệ đường nhìn dòng người đi qua
Ngồi ở đấy cũng khá lâu, lúc chuẩn bị rời khỏi thì cô nhìn thấy 1 cụ già đang đứng bên vệ đường, đôi mắt bà đỏ ửng như sắp khóc, cô quan tâm đi lại hỏi
“Bà ơi bà có cần con giúp gì không ạ?”
Bà cụ gạt đi nước mắt, mỉm cười hiện hậu, bà nói
“Chỉ là bà nhớ 1 số kỷ niệm ở đây thôi, năm tháng dần trôi nhưng nơi này vẫn không thay đổi gì nhiều”
“Bà đã từng đến đây sao?”
“Bà là người đây mà, nhà bà ở gần con hẻm đằng kia kìa”
Hà Bội Sam khó hiểu nhìn bà
“Vậy mà nghe bà nói con tưởng bà từ nơi khác đến đây”
“Hồi còn trẻ bà và ông hay đi qua