Đêm mưa hôm ấy, Hà Bội Sam và đứa bé ở trong nhà, nhìn bên ngoài trời mưa khá lớn nên cô cũng có chút lo lắng cho Lục Tư Phàm, muốn cầm điện thoại gọi hỏi xem anh về chưa nhưng lại ngại mà không giám hỏi
Đang phân vân thì có tiếng chuông cửa *Tiinh Toong*
“Anh ấy quay lại sao?”
Hà Bội Sam bán tính bán nghi liền ra ngoài mở cửa xem thử, cánh cửa vừa mở ra thì 1 màu đen bao trùm lấy cô, cô không nhìn thấy gì, đang vùng vẫy thì cảm giác có 1 cái khăn ươn ướt bịt lấy miệng và mũi cô, mùi thuốc khó chịu khiến cô ngất đi tại chỗ.
Lục Tư Phàm đang trên đường lái xe về thì Niệm Chân gọi cho anh
[ Nè đừng quên là ngày mai cậu phải gặp đối tác đấy nhá]
[Tôi biết rồi cậu nhắc nhiều làm gì?]
[Sợ ông lo chơi với con mà quên đấy, mà nè nhớ mang theo tài liệu nha, hồi trưa tôi có bỏ vào túi cho ông rồi đấy]
Lục Tư Phàm lúc này mới nhớ ra là mình đã quên mang theo túi, anh thắng xe lại
[Thôi chết tôi để quên tài liệu ở nhà cô ấy mất rồi]
[Thấy chưa tôi gọi ông nhắc nhở có sai đâu, mau quay lại lấy đi]
[Tôi biết rồi]
Lục Tư Phàm lập tức quay xe lại, anh lái xe về nhà của Hà Bội Sam, trong lòng cũng có chút hy vọng là lần này cô sẽ cho phép anh ở lại
! ! ! ! ! ! ! !.
Anh bấm chuông nhưng vẫn không thấy cô ra mở cửa
“Cô ấy đã ngủ rồi sao?”
Anh có chút hoài nghi, nhưng rồi lại nhớ cô vẫn thường hay để chìa khóa dưới chậu cây trước cửa, anh lấy chìa khóa gim vào ổ nhưng chưa kịp mở khóa thì cánh cửa đã tự động mở ra
“Cô ấy quên khóa cửa sao?”
Lục Tư Phàm lo lắng chạy vào trong nhà, anh quan sát xung quanh, liên tục gọi tên cô
“Sam Sam!.
Sam Sam em đang ở trong phòng sao?”
Không thấy tiếng cô đáp lại, anh định quay đầu tìm chỗ khác thì nghe thấy tiếng khóc của con trẻ
*Oa oe oe*
Lục Tư Phàm lập tức quay đầu, anh mở cửa phòng, bước vào trong, bế lấy đứa bé