Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 110: Kết trái.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
- Triều đình đế quốc Thiên Vân lấy tên An Nam, là vì những người thuộc dòng dõi hoàng thất đều được nuôi dưỡng từ quả của cây có tên là An Nam. Dùng quả của cây An Nam chế tạo ra quả Trường sinh dùng cho bữa ăn sau này, thức ăn trong cơ thể có chứa một phần của cây sinh mạng An Nam. Tôi trồng nó, xem nó từ từ trưởng thành, có thể biết được tình trạng hấp thu của anh.
An Nam Tú vừa giải thích cho Lý Lộ Từ hiểu, vừa chăm chú xem cây nhỏ.
Lý Lộ Từ chỉ có thể nhìn, thật ra bây giờ ngoài cảm giác có cái gì đó cuồn cuộn trong người muốn chui ra từ lỗ rốn, không còn thấy khó chịu gì nữa, cây sinh mệnh dần dần lớn lên, cũng không gây áp lực cho hắn, giống như không có sức nặng.
Phân thân của cây sinh mệnh là quả cây An Nam, dần dần lớn lên, lúc đầu là cây giống nhỏ, rất nhanh đứng vững trên đất Thiên Hoa, nhưng nó không tiếp tục dài và cao, lúc này Lý Lộ Từ đã thấy rõ hình dạng của nó… cây mít!
Dĩ nhiên Lý Lộ Từ biết, cho dù quả của cây trong nhà mình rất lớn, vườn thực vật cũng chỉ là cây lâu năm, nhưng vỏ của cây mít, chi nhánh, lá cây, hắn đều quen thuộc đến độ không còn muốn quen nữa? Khó trách lúc An Nam Tú nhìn thấy cây mít ở ngôi nhà cũ, lại cứ khẳng định đó là cây sinh mạng.
Đương nhiên cây mít này không thể giống y chang cây mít ở nhà của Lý Lộ Từ, nó mông mông lung lung, giữa thân cây và cành lá có sương mù, toả ra những sắc màu ma ảo, những giọt sương trong suốt ở bốn phía, ánh sáng rực rỡ lan rộng khắp nơi.
Ngọn cây đụng đến đất Thiên Hoa thì sẽ ngừng phát triển, nhưng nhánh cây của nó bắt đầu dài ra, bám đầy đất Thiên Hoa, sau đó dọc theo các vách tường, dọc theo dụng cụ gia đình, dọc theo đồ điện, mềm mại mà nhanh chóng che kín tất cả nó có thể chiếm giữ không gian.
Không bao lâu, mỗi một gian phòng đều bị thân của cây sinh mạng bám đầy, trong phòng tràn ngập ánh sáng của sương mù, rốt cuộc lại không nhìn thấy một tia ánh mặt trời, đập vào mắt là những ánh sáng màu lục, lá cây nhẹ run, che phủ lay động nhánh cây, trong nháy mắt Lý Lộ Từ giống như đang từ giữa biển đến bên trong rừng rậm, cái tai nghe được chính là những âm thanh vỡ vỡ ồn ồn trong rừng, lỗ mũi cảm nhận được chính là không khí tươi mát tự nhiên.
An Nam Tú bắt đầu đi lại xung quanh, tỉ mỉ quan sát quả của cây sinh mạng này, lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, một lúc lâu mới vang lên một câu hát ngắn ngủi.
Dường như thời gian chạy ngược, y như tua lại bộ phim, cành lá của quả cây sinh mạng dọc theo quỹ đạo ban đầu đã bị thu hồi, rất nhanh toàn bộ đã co rút lại vào bụng Lý Lộ Từ.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, đến nỗi Lý Lộ Từ thấy chói mắt, hắn không biết toàn bộ quá trình kiểm tra có kết thúc chưa, vẫn nằm ở đó, chỉ có điều lúc này không còn bị ảnh hưởng bởi lực hút của cây sinh mệnh, lại biến thành một căn phòng nhỏ, tình hình cứ như anh cả trần như mộng nằm trên sô pha, còn em gái mặc đồ y tá, đương nhiên Lý Lộ Từ thì xua đuổi các động vật nhỏ.
- Để tôi xem.
An Nam Tú đẩy tay hắn ra.
- Sao cô không để tôi xem trước đi?
Đương nhiên Lý Lộ Từ không chịu, không ngờ An Nam Tú lại đưa ra yêu cầu này, chẳng khác gì đem hắn ra làm vật thí nghiệm.
- Anh đã cởi hết rồi, nhìn nhiều chút, hay ít chút có khác nhau sao?
An Nam Tú cố gắng tranh luận, sau đó đỏ mặt nhìn Lý Lộ Từ, tất nhiên hắn không dám nhìn cô, không thể được! Của cô và hắn không giống nhau, của cô không có lông, nói không chừng Lý Lộ Từ thấy kì lạ, tuy rằng lông dài mới kỳ, nhưng An Nam Tú không muốn bị hắn cho là rất kỳ quái.
Lý Lộ Từ đoán An Nam Tú đã kiểm tra xong, không tranh cãi với cô ở đây, vội vội vàng vàng chạy đến phòng ngủ mặc quần áo rồi mới chạy tới, gấp gấp gáp gáp hỏi:
- Vừa rồi kiểm tra sao rồi, sao rồi?
An Nam Tú không được đền bù như mong muốn, có chút mất hứng, loại sinh vật là con trai, mình thật sự chưa nghiên cứu qua, Lý Lộ Từ không muốn làm tiêu bản thí nghiệm của mình, lại không muốn bị giết, chỉ là muốn cắt bỏ động vật nhỏ kia để thu thập thêm chút dữ liệu, dù sao cũng có thể trả lại.
Thật ra đồ này giống như ngực của người phụ nữ, hoàn toàn không cần thiết, không hiểu sao Lý Lộ Từ lại rất coi trọng, nếu mình đề nghị hắn cắt đi, chắc chắn hắn sẽ từ chối?
An Nam Tú suy nghĩ một hồi, chắc Lý Lộ Từ không đồng ý, quên đi, cũng không muốn vì hắn mà tức giận, nể mặt hồi nãy hắn nghĩ đến cô.
- Hình dáng của cây sinh mạng sẽ phản ứng lại tình trạng hấp thu của anh, bình thường sau khi hấp thu xong, cây sinh mạng sẽ ra trái sinh mạng, nhưng của anh không có.
Đương nhiên vấn đề này không làm khó được An Nam Tú, nhưng điều làm cô ngạc nhiên, giọng điệu của An Nam Tú vẫn rất bình thản tự nhiên.
- Vậy ý gì đây?
- Nghĩa là anh không có hấp thu hết quả của cây sinh mạng, nhưng tình trạng cơ thể của anh đa số đã được cải thiện, tuổi của cây sinh mạng khoảng năm trăm năm, nói cách khác anh sẽ sống lâu hơn bình thường, đại khái trong khoảng năm trăm tám mươi tuổi đến sáu trăm hai mươi tuổi.
An Nam Tú nhíu nhíu mày, có chút lo lắng, sau đó bĩu môi, nói một cách miễn cưỡng:
- Sinh mạng của anh vẫn quá ngắn, có lẽ một ngày kia cho anh theo thầy theo quan tiến đến trình độ triệu tập thú của tôi, không chết được, biết không?
- Biết rồi.
Lý Lộ Từ cười, không ai muốn chết cả, nhưng đã khiến hắn cảm dịu dàng và ấm cúng, không phải vì mình có thể sống lâu, mà là những thứ khác, không tự