Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 124: Thi cuối kì.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Kì nghỉ đông cấp ba tương đối muộn, nhất là lớp mười hai, nhưng thi cuối kì thì khá sớm, cho nên khi Lý Bán Trang gọi điện nhắc An Nam Tú đi thi, kì thi cuối kì của Lý Lộ Từ còn lâu mới đến, hắn có thể xin nghỉ đưa An Nam Tú đến trường.
Nếu An Nam Tú không ở nhà, Lý Lộ Từ không thể yên tâm nổi, nhất là để cô một mình đến những nơi có nhiều người, vậy thì chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ, càng khiến người ta khiếp đảm hơn.
- Hôm nay đi thi, chuẩn bị xong chưa?
Lý Lộ Từ gõ cửa phòng An Nam Tú, cô đang ngồi trên giường nhìn móng tay, nói một cách chính xác hơn là nhìn hình cây kem dính trên móng tay.
- Bắt đầu từ bây giờ, mỗi nửa tháng tôi sẽ xé đi một cây kem dính trên móng tay, đợi tôi xé hết có phải sẽ đến mùa có thể tùy tiện ăn kem không?
An Nam Tú tính toán, có lẽ là vậy.
- Vẫn phải hạn chế, nhất là những ngày kia, không được ăn.
Lý Lộ Từ bước vào.
- Hôm nay phải thi, còn nhớ không?
- Trên thế giới này, thứ ngon nhất là kem đường trắng.
An Nam Tú bò dậy, đứng trên giường vươn vai.
- Dậy đi, mặc quần áo, cùng tôi đi thi.
Lý lộ Từ nhắc lại lần nữa, mới sáng sớm mà cô nàng đã nghĩ đến kem đường trắng.
- Nhất định phải mặc đồng phục sao?
An Nam Tú không vẻ không thích.
- Nhất định.
Lý Lộ Từ không phí lời.
- Anh không cảm thấy cả đám mặc chung một kiểu quần áo như nhau rất ngốc sao? Xét từ góc độ xã hội học, đây chính là một thủ đoạn quản lý và thống trị, mặc cùng một kiểu, đồng phục thống nhất có thể khắc chế cá tính một con người, cũng như tư tưởng độc lập, khiến người ta không hay không biết nghĩ mình phải thuận theo chủ lưu, tiêu trừ tính phản nghịch, khiến con người ta dần trở nên tầm thường, biến thành một trong những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, là một cách thống trị nô lệ và giai cấp hạ tầng rất tốt.
An Nam Tú đi lại trên giường, khó chịu nói:
- Tư tưởng, hành vi của các anh không hay không biết bị cải biến bởi thủ đoạn cấp thấp này, trở thành những con kiến tầm thường chỉ biết tuân theo nguyên tắc, sợ mình làm ra điều gì không phù hợp nhận thức quan điểm của xã hội. Lý Lộ Từ anh cũng như vậy sao?
- Vậy cô muốn tôi thế nào, ngược lại với con người, ngược lại với xã hội vui lắm sao?
Lý Lộ Từ còn khó chịu hơn, một cô bé vừa cảm thán thế giới này ngon nhất là kem bây giờ lại quay sang bàn về xã hội học gì đó, một chút khí thế khiến người ta tín phục cũng không có.
- Tóm lại tôi không mặc đồng phục.
Mục đích cuối cùng của An Nam Tú vẫn là cái này.
Lý Lộ Từ thở dài, hắn nên nói với cô chuyện này sớm, bây giờ chuẩn bị xuất phát cô lại quay sang mè nheo, nói không chừng sẽ đi thi muộn.
- Đưa đồng phục cho tôi.
Lý Lộ Từ giơ tay.
An Nam Tú rút ra từ trong vòng tay, ném cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ nhặt sơ mi, áo khoác và váy treo trên đầu ngón tay, sau đó vẫy vẫy:
- Lại đây.
An Nam Tú tay đặt sau lưng, dựa sát vào tường, không chịu bước qua.
Lý Lộ Từ muốn bắt cô, sau đó ép cô mặc đồng phục, đó là một sự sỉ nhục vô cùng nghiêm trọng.
- Không qua, tôi đến bắt cô đấy.
Lý Lộ Từ uy hiếp, hắn đứng trước giường, thân cao tay dài, chỉ cần hơi vươn ra một chút là có thể bắt được An Nam Tú.
An Nam Tú mặc đồ bông bó sát người, cúc cổ cũng cài kín, ngực nhô lên cho nên trông có vẻ lớn hơn thực tế một chút, vóc dáng mỏng manh của một đứa trẻ được cộng thêm vài đường cong bỗng nhiên trở nên gợi cảm, nhất là trong căn phòng ấm áp, với mùi sữa thơm ngọt ngào, rất dễ khiến người ta tưởng tượng cô là một con thỏ con đáng yêu để ôm vào lòng.
- Lý Lộ Từ, nói rồi đấy, đừng chơi trò sỉ nhục với tôi, nếu anh định sỉ nhục tôi, tôi sẽ trả đòn đấy.
An Nam Tú cảnh cáo, cô không muốn chịu thiệt, bởi vì có những lúc Lý Lộ Từ sỉ nhục cô trước, cô cảm thấy bị bắt nạt, lộ ra vẻ mặt ấm ức tức giận là Lý Lộ Từ liền tự động đầu hàng, cho nên An Nam Tú không bao giờ lo lắng mình không có cách giành chiến thắng cuối cùng.
- Bảo cô mặc đồng phục là sỉ nhục cô sao? Vậy một công dân Trung Quốc có quyền được hưởng tự do bình đẳng như tôi trở thành quan thị tòng cho cô, bị cô sai khiến, có phải ngày ngày bị sỉ nhục hay không?
Lý Lộ Từ không cảm thấy hầu hạ công chúa điện hạ là một công việc vô cùng cao quý, hắn không nô tính như vậy, bây giờ chăm sóc An Nam Tú chỉ là thích cô, chẳng liên quan gì đến nguyên nhân nào khác.
- Đó là vinh hạnh của anh!
An Nam Tú ngẩng cao đầu, cô là công chúa điện hạ, Lý Lộ Từ nhận được sự đãi ngộ có một không hai trên Trái đất, hơn nữa cũng là đãi ngộ mà những người ở Thiên vân thần cảnh không thể tưởng tượng. Trừ nữ hoàng điện hạ ra, còn có ai được nắm tay công chúa? Đừng nói thỉnh thoảng còn ôm ôm ấp ấp, nằm cạnh cô ngủ.
- Một người có tư tưởng hay không, có độc lập hay không, có cá tính hay không, tuyệt đối không thể quyết định ngoại giới hay cách nhìn của người khác, mà là ở bản thân. Cảm thấy không thể chống lại những thủ đoạn quản lý và thống trị đó nghĩa là tâm linh chưa đủ mạnh, có trở thành một kẻ tầm thường cũng không oan uổng.
Lý Lộ Từ càng khó chịu hơn:
- Nếu như chỉ là tiêu chuẩn đó, thì cô cũng chẳng có gì đặc biệt!
An Nam Tú nhíu mày, thấy Lý Lộ Từ đương nhướng mắt nhìn mình, bất bình nói:
- Mặc thì mặc, nhưng bữa trưa tôi muốn ăn bánh đậu đỏ.
- Được.
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm, giơ giơ tay:
- Cô tự mặc hay để tôi giúp cô mặc?
An Nam Tú đứng sát tường, im lặng cắn môi, cũng không nhìn Lý Lộ Từ giống như không nghe thấy những gì hắn nói.
Lý Lộ Từ hiểu ngay, kéo cô bé đang hờn dỗi bên tường vào lòng.
- Giơ tay.
Lý Lộ Từ mặc sơ mi cho An Nam Tú, cài cúc ngực, sau đó mặt An Nam Tú có chút đỏ vì ngón tay Lý Lộ Từ vừa chạm vào ngực cô.
Nhưng Lý Lộ Từ căn bản không có phản ứng gì, bởi vì hắn cảm thấy cứng cứng, An Nam Tú lại mặc loại áo lót độn ngực rồi.
An Nam Tú lén nhìn Lý Lộ Từ, vậy mà cũng không có phản ứng gì, đúng là một kẻ chậm chạp.
- Nhấc chân.
Lý Lộ Từ bảo cô luồn cặp đùi thon dài thẳng tắp của mình vào trong váy, kéo lên, cài cúc, cuối cùng khoác