Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 131: Hạnh phúc là gì.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ rất hiểu An Nam Tú, cô sai bảo Lý Lộ Từ một cách không khách khí, dù cô có bảo Lý Lộ Từ hái sao trên trời cô cũng đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Nếu An Nam Tú thực sự cần việc gì thì cô sẽ lập tức gọi Lý Lộ Từ.
- Lý Lộ Từ đi mua kem!
Có thể lúc này Lý Lộ Từ đang tắm.
- Lý Lộ Từ hết sữa rồi!
Có thể Lý Lộ Từ vẫn chưa ngủ dậy.
- Lý Lộ Từ, kể chuyện cho tôi nghe, tôi không ngủ được!
Có thể lúc này đã là nửa đêm rồi.
Những việc cô sai Lý Bán Trang làm nhưng lại không cho Lý Lộ Từ biết, lẽ nào là bí mật giữa các cô bé này sao? Lý Lộ Từ tính ngày một chút, chu kỳ của cô bé An Nam Tú này không đều, lúc này mà có vấn đề cũng là có thể nhưng chắc là không phải, mỗi lần đến ngày đó cô ta thường thích nũng nịu gây chuyện một chút, hiện tại không giống lắm.
Còn việc mỗi tối An Nam Tú tới căn dặn hắn viết nhật ký, có mấy lần nhân lúc hắn viết nhật ký cô còn giả bộ tới phòng của hắn lấy máy tính của hắn chơi trò chơi nữa. Lý Lộ Từ có chút nghi ngờ bản thân mình tự tìm tâm tư cho An Nam Tú.
Hàng ngày cô ta không nghĩ ra những việc vớ vẩn này thì cô ta chẳng còn việc gì để làm nữa.
- Tới trải giường giúp tôi đi!
Lý Lộ Từ đặt một bộ giường lắp, có thể đặt ở vị trí phía sau sô pha.
Học kỳ sau Lý Bán Trang không ở nội trú nữa, Lý Lộ Từ cũng không thể cứ ngủ sô pha mãi được, đệm của sô pha được làm từ bọt biển, ngủ nhiều cũng cảm thấy không thoải mái.
An Nam Tú thì nhất quyết muốn một mình một phòng, hơn nữa lại có nhiều bí mật cũng không thích hợp ở cùng với Lý Bán Trang, Lý Lộ Từ còn lo lắng An Nam Tú sẽ làm ồn Lý Bán Trang sẽ không học được.
- Anh, phòng của em xếp gọn lại, bỏ tủ quần áo ra là có thể để được hai cái giường.
Lý Bán Trang không muốn anh trai mình ngủ ngoài phòng khách.
- Thôi khỏi, ảnh hưởng tới việc học tập của em.
Mặc dù với thành tích học tập của Lý Bán Trang hiện nay cô có đi thi vào Học viện âm nhạc Trung Hải thì môn văn hóa đều có thể qua. Nhưng Lý Lộ Từ đương nhiên là muốn Lý Bán Trang thi được kết quả càng cao càng tốt, Lý Bán Trang là niềm tự hào của Lý Lộ Từ mà.
- Đúng vậy, buổi tối anh ta thường xuyên đi ra đi vào, nửa đêm lại còn chơi trò chơi, nếu không thì sáng sớm ngủ dậy đã ầm ĩ lên.
An Nam Tú nói đệm theo, cô kiên quyết phản đối Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang ở cùng một phòng, anh em với nhau cũng không được. Bởi vì một đêm dài như vậy, nghĩ đến thời gian dài nhất của một ngày thì Lý Bán Trang lại ở cùng Lý Lộ Từ, còn An Nam Tú ngủ một mình một phòng bên cạnh nên cô không vui.
- Buổi tối tôi đi đi lại lại là bị cô gọi lấy nước cho cô uống hoặc làm cái gì đó chứ? Sau nửa đêm chơi trò chơi chẳng phải là vì buổi tối còn bận cùng cô gây chuyện sao, dỗ cô ngủ rồi tôi mới có thời gian để chơi? Sáng sớm ngủ dậy đã làm ầm ĩ chẳng phải là vì làm bữa sáng cho cô sao? Nếu làm muộn một chút cô lại gọi ầm tôi lên là Lý Lộ Từ đáng chết muốn cho tôi đói chết ah…
Lý Lộ Từ giận dữ, An Nam Tú lập tức trả đũa.
- Thật vậy sao? Tôi đâu có biết.
An Nam Tú quay ngang quay ngửa rồi vội vàng chuyển sự chú ý của Lý Lộ Từ:
- Mau trải giường đi, mau lên, buổi tối tôi còn phải ăn cơm, tôi đói rồi.
Lý Lộ Từ không so đo với cô ta và bắt đầu lắp giường, Lý Bán Trang đố kỵ nhìn An Nam Tú một cái rồi đi lấy ga trải giường gì đó. An Nam Tú quỳ gối trên sô pha, nhìn Lý Lộ Từ làm việc, chỉ huy hắn, nhưng khi Lý Lộ Từ kêu cô ta đưa giúp cho mấy cái ốc vít thì phải gọi tới mấy lần cô ấy mới nhúc nhích.
Công chúa điện hạ bị quan hầu sai làm việc, An Nam Tú đương nhiên là không đồng ý, phải kiêu ngạo một chút chứ, dễ dàng quá sau này Lý Lộ Từ hơi một tí là sai cô làm việc thì sao?
Trải xong giường Lý Lộ Từ liền nằm trên giường cảm nhận một chút, giường rộng mét rưỡi, cho dù Lý Lộ Từ to lớn một mình ngủ cũng rất rộng rãi.
Lý Bán Trang đá tung dép ra rồi cũng nhảy lên giường, sau đó nằm dưới cánh tay của Lý Lộ Từ,
- Anh, giường thích thế, tối nay em muốn ngủ ở đây.
Lý Lộ Từ mua trên mạng, một cái giường lắp ghép khá là đơn giản nhưng phong cách lại rất thuần khiết, là loại mà Lý Bán Trang rất thích, trong kia là chiếc giường cồng kềnh sơn màu đỏ, cũng đã sử dụng vài năm rồi, đương nhiên nhìn vào giường của Lý Lộ Từ càng làm cho người ta thích hơn.
- Tùy em thôi, ngày mai đổi ra ngoài này cũng được, tuy nhiên còn tối nay thì làm gì có cô gái nào có phòng ngủ không ngủ mà lại ngủ phòng khách chứ?
Dù sao Lý Bán Trang cũng là con gái, đương nhiên phải có không gian riêng tư của mình. Làm một người anh trai bất luận như thế nào cũng không thể để việc ăn, ở đi lại của em gái mình lại kém hơn mình được.
- Không đổi … anh cũng ngủ luôn ở đây.
Lý Bán Trang có vẻ thẹn thùng.
- Một mình mà ngủ giường mới sẽ rất lạnh, em sẽ làm túi chườm nóng cho anh.
Chỉ cần anh không chơi trò chơi xấu xa kia, Lý Bán Trang nói đùa với anh trai mình không cần phải giữ ý. Một người anh trai có đầu óc chậm chạp sẽ chẳng nghĩ linh tinh gì đâu, anh ta chỉ biết giữ bộ mặt anh trai uy nghiêm của mình.
- Cảm ơn em, con người anh tràn đầy hỏa lực, sắp đốt cháy cả chăn rồi, mùa đông anh không cần đắp chăn mà người anh như một cái lò sưởi, cả gian phòng này đều được anh sưởi ấm cả.
Lý Lộ Từ khoác lác.
- Vậy anh làm cái lò sưởi cho em, em bị lạnh.
- Em chẳng phải là túi chườm nóng sao? Túi chườm nóng thì còn cần gì lò sưởi nữa? Như vậy nước trong túi sẽ biến thành nước sôi mất, thôi khỏi đi.
Lý Bán Trang cười khanh khách, cô cũng biết là anh trai mình sẽ không đồng ý.
Lý Lộ Từ cảm thấy khá tốt, quay đầu lại nhìn thấy An Nam Tú vẻ mặt khó chịu đứng ở cạnh giường, liền nắm tay cô.
- Làm gì?
An Nam Tú thấy Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang thân thiết như vậy nên tức giận.
- Cùng nằm xuống đây đi, cảm nhận giường mới của tôi một chút.
Lý Lộ Từ vẫn giữ tâm tính của những người nghèo, mà hắn thực sự cũng rất nghèo, trong nhà có thêm một đồ gia dụng gì cũng đều cảm thấy rất hạnh phúc và có chút phấn khởi.
An Nam Tú chắc chắn sẽ không nằm xuống, Lý Lộ Từ chỉ là của một mình cô thôi, Lý Bán Trang còn nằm ở kia.
Nhưng Lý Lộ Từ lại hơi kéo mạnh, An Nam Tú liền ngồi xuống, Lý Lộ Từ ôm vào vai cô rồi kéo cô nằm xuống.
An Nam Tú xoay đi xoay lại, không hài lòng lật người bên này sang bên nọ.
- Không thoải mái, cứng lắm, giường đểu.
Lý Lộ Từ mỉm cười ôm chặt một chút không cho cô ta cử động.
Cả người An Nam Tú không cử động được nhưng ngón tay thì vẫn cử động được, tay không ngừng