Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 135: Tứ hợp viện.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Tri Thủy lái tới một chiếc xe điện là loại xe thường gặp ở sân Golf, khu du lịch, đường dành cho người đi bộ, nhưng giống với xe ở sân golf, ít chỗ ngồi, chỉ ngồi được bốn người, nhìn thì thấy chậm như vậy nhưng rất an toàn, đây chắc hẳn là xe phân khối lớn nhất mà An Tri Thủy có thể lái rồi.
Chiếc xe điện chậm rãi dừng phía trước xe đạp điện, An Tri Thủy vui vẻ nhảy xuống, nhìn thấy Lý Lộ Từ mùa đông thế này mà mướt mồ hôi lại để lộ ra từng cơ bắp, khiến An Tri Thủy có chút thẹn thùng không dám nhìn hắn nhiều.
- Lý Lộ Từ sao bộ dạng của cậu lại thế này, chạy bộ tới đây sao?
An Tri Thủy rất nghi hoặc cũng rất bái phục.
Lý Bán Trang lấy khăn bông cho Lý Lộ Từ lau mồ hôi, lấy cái áo khoác khoác lên cho hắn.
- Đúng vậy, chỉ vì được nhìn thấy vẻ mặt lúc này của chị Tri Thủy, nên bọn con trai sẽ thích thể hiện.
- Thử một chút mà.
Lý Lộ Từ ngại ngùng, có một chút ý đó ở bên trong.
- Cái này thì có gì cơ chứ, chạy giống như kiến vậy.
An Nam Tú lại giơ con kiến lông lên.
- An Tri Thủy, chị nhìn Bá Vương long của tôi này!
- Đó là kiến mà.
An Tri Thủy có chút cười ngượng, An Nam Tú lại làm trò cười cho mọi người rồi. Lần trước tự mình làm một con Bá vương long tặng cho Lý Lộ Từ, An Nam Tú cứ khăng khăng nói kiến là Bá Vương long.
- Lý Lộ Từ, anh nói đi đây là kiến hay đại Bá vương long?
An Nam Tú không nói với hai người kia nữa, chỉ có Lý Lộ Từ mới nghe lời và hiểu chuyện một chút.
- Bá vương long!
Lý Lộ Từ cương quyết ủng hộ Tú công chúa
An Nam Tú đắc ý không để ý tới đám người này, tự mình nghịch đầu con Bá Vương long.
Lý Lộ Từ lấy hết đồ đạc trên xe đạp điện đưa lên xe điện, Lý Bán Trang và Lý Lộ Từ ngồi trên xe điện, An Nam Tú thì muốn lái xe điện.
Xe điện này phức tạp hơn xe đạp điện một chút, hơn nữa tay lái lại không thoải mái như xe đạp điện, không ai đồng ý cho An Nam Tú lái xe điện, cô ta cũng không thèm để ý liền đi trước bằng xe đạp điện.
Đi được một lát An Nam Tú mới biết là mình không biết đi đường nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi chiếc xe điện đi tới, thấy hai người họ cười cười nói nói với Lý Lộ Từ còn mình thì đi xe đạp điện phía sau lại có chút hối hận.
An Nam Tú đang do dự xem có nên đổi vị trí với Lý Bán Trang không, thì xe điện đã đi vào một con đường nhỏ có một giàn Thiết la mộc leo, phía cuối là một đài phun nước khổng lồ. Chiếc xe điện cứ chạy qua, khi làn nước chảy xuống lộ ra một mặt đất bằng phẳng, không ngờ lại không nhìn thấy nước từ đâu phun ra. Đợi chiếc xe điện và xe đạp điện dừng lại mới phát hiện thì ra ở đó có thể mở ra, một hàng đầu phun lộ ra, màn nước lại tiếp tục hình thành một cái cửa lớn.
Đi qua hoa viên phía trước, xuống xe, đi qua ban công thủy tạ, là một ngôi nhà cổ sắc, thiên về phong cách Giang Nam viên lâm. Nhưng có thể thấy được một kết cấu bằng gỗ đơn giản, từ trên xuống dưới bằng kính, thiết kế mang đậm chất hiện đại, là một dạng nhà cổ vô cùng yên tĩnh nhưng bên ngoài lại có thể nhìn thấy hương vị ấm áp của nơi ở khiến Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang mở rộng tầm mắt.
An Nam Tú sớm đã biết khoảng cách lớn giữa người giàu và người nghèo trên thế giới này rồi, cũng không có gì kinh ngạc cả. Nơi này có bỏ thêm nhiều tiền ra nữa thì cũng không thể so sánh được với ngàn vạn năm tu sửa An Nam hoàng cung của các đại sư và kỹ sư.
- Tôi dẫn mọi người tới chỗ ở trước..
An Tri Thủy cao hứng.
- Bởi vì ngoài mấy người giúp việc, những người khác đều bị tôi cho nghỉ rồi, ở đây rất trống rỗng, cho nên tối hôm nay chúng ta ở trong một tứ hợp viện vậy.
- Như thế không phải là rất khủng khiếp sao?
Núi Viên Hổ cũng không coi là núi lớn gì, nhưng bị một ít người cho rằng An gia chiếm cứ nơi này là tương đối lớn, vừa rồi đi từ ngoài cổng vào đã mất mười mấy phút rồi, xem ra như thế này hậu viện cũng là nơi khá rộng, chỉ ở có vài người, Lý Bán Trang ngẫm nghĩ buổi tối sẽ cảm thấy rất sợ.
- Đúng vậy, nên chúng ta sẽ ở cùng nhau, nếu không đêm xuống không gian trở nên im ắng, lại còn có rất nhiều những động vật nhỏ chạy ra rồi phát ra những tiếng động rất kỳ lạ, thật đáng sợ.
An Tri Thủy chỉ vào một con sóc trên cây nói:
- Nó tên là Lộ Nhân (Người qua đường), có một lần tôi đang ở trong phòng viết nhật ký, nó chạy tới và ném cho tôi ăn một quả tùng. Nhưng buổi tối nó nhớ ra quả tùng của nó, nó liền nhảy lên nhảy xuống ở ngoài cửa sổ làm tôi giật cả mình.
- An Tri Thủy, cho tôi xem nhật ký của cô được không?
An Nam Tú nghi ngờ An Tri Thủy.
- Để trao tôi có thể nói cho cô biết toàn bộ nội dung nhật ký của Lý Lộ Từ.
- Không cần, tôi không cần biết nội dung cuốn nhật ký của Lý Lộ Từ.
An Tri Thủy vội vàng xua tay, hơi đỏ mặt một chút, nhật ký của cô ta làm sao mà dám cho An Nam Tú xem chứ, trong nhật ký có tên của Lý Lộ Từ. Hơn nữa dần dần trở nên nhiều hơn, trong nhật ký của một người con gái mà có tên của người con trai, chuyện như vậy có thể để người khác biết được sao?
Tuy nhiên An Tri Thủy rất tò mò không biết trong nhật ký của Lý Lộ Từ có tên của mình không, cũng không biết hắn viết gì, con gái đối với những chuyện này rất có hứng thú.
- Cô phải cẩn thận một chút, hai người này là chuyên gia xem trộm nhật ký đấy.
Lý Lộ Từ chỉ vào hai kẻ trộm.
- Tôi đâu có xem trộm nhật ký của anh.
An Nam Tú lớn tiếng phủ nhận.
- Vậy cô vừa nói là biết toàn bộ nội dung trong cuốn nhật ký của tôi mà?
An Nam Tú không ngờ lại giở trò hơn nữa còn rất hùng hồn, Lý Lộ Từ không khỏi tỏ vẻ khâm phục.
- Là Lý Bán Trang đưa cho tôi xem chứ đâu có phải là tôi muốn xem trộm đâu, đây là hai tính chất sự việc khác nhau, Lý Lộ Từ anh lại muốn sỉ nhục tôi sao?
An Nam Tú vênh mặt lên, cảm thấy chuyện nhật ký của Lý Lộ Từ bị xem trộm đương nhiên không liên quan gì tới mình.
- Vậy thì cô cũng không được mang nhật ký của tôi đi đổi lấy nhật ký của cô ấy chứ, thế lợi quá còn