Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 14: Đủ tư cách làm người hầu
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
- Lúc tôi làm ra chúng đã dùng tài liệu rất quý báu, đúng lúc phát huy chút tác dụng cảnh giới của chúng. Bố trí quanh phòng có thể hình thành một trận pháp ẩn, bất kỳ kẻ nào có ý đồ xông vào đều sẽ bị chúng ta phát hiện mà không biết gì.
- Thật sự có tác dụng sao? Đối phương rất lợi hại đấy, như cô nói là không có cảm giác tồn tại, không chừng có năng lực biến bản thân thành một đám không khí, sau khi tiến vào lại biến thành thực thể... Lúc gây tổn thương cho cô cô cũng không hề hay biết, thật là đáng sợ.
Lý Lộ Từ rất lo lắng nói.
- Tôi nói có tác dụng là có tác dụng.
An Nam Tú thấy Lý Lộ Từ dám hoài nghi cô thì rất khó chịu.
- Đêm qua chẳng qua là tôi bỏ hết cảnh giác, nếu không sao tôi không phát hiện được chứ? Anh bố trí cho tốt những thứ này đi, chỉ cần buổi tối lưu ý động tĩnh búp bê là tốt rồi. Một khi có động tĩnh gì, mấy con búp bê này sẽ phát động trận pháp hình thành một đại trận cưỡng ép, người bình thường rất khó trốn thoát. Cho dù có thể trốn thoát cũng đã bị vây trong trận một thời gian, anh chỉ cần đánh thức tôi là có thể cho kẻ thù chết không có chỗ chôn.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, sau đó dưới sự chỉ huy của An Nam Tú bố trí những con búp bê kia.
Nơi cần bố trí trọng điểm đầu tiên là ban công nhà Lý Lộ Từ, đây là quan điểm của Lý Lộ Từ, vì hắn xem phim thấy kẻ trộm lẻn vào đại đa số đều lựa chọn ban công. Hắn dựa theo yêu cầu của An Nam Tú đặt búp bê ở những góc khuất tầm mắt, sợ bị người phát hiện.
- Nếu sợ bị người phát hiện, sao lúc trước cô không chế tác thành thứ gì khác bình thường hơn đi? Mấy con búp bê này rất khiến người chú ý.
Những nhóc con đáng yêu như vậy nếu mà đem đi bán, Lý Lộ Từ tin tưởng nhất định sẽ khiến một loạt các cô gái hô to gọi nhỏ.
- Trong phòng con gái xuất hiện búp bê chẳng phải bình thường sao? Ai mà chú ý.
An Nam Tú phản đối, sau đó nhíu nhíu mày. Lý Lộ Từ càng ngày càng không tin quyền uy của cô, lại dám nghi ngờ cô. Mà quan trọng nhất là cô lại còn giải thích, rất thương tổn tôn nghiêm của bản thân.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, sau đó chuẩn bị đi bố trí phòng An Nam Tú, An Nam Tú không cho Lý Lộ Từ đi vào, cô bắt đầu tự mình động tay.
- Lúc cô ở Thiên Vân đế quốc, phòng của cô cũng không cho người hầu đi vào sao?
Công chúa luôn có quy củ của mình, Lý Lộ Từ không thèm để ý, còn rất hiếu kỳ cuộc sống hằng ngày của những thành viên hoàng thất này.
- Người hầu của tôi ở Thiên Vân đế quốc là con gái, tẩm cung Công chúa cấm đàn ông tiến vào. Nếu có người hầu nam dám va chạm vào thân thể Công chúa trước khi Công chúa đến tuổi vị thành niên sẽ bị phán xử tử hình!
An Nam Tú ở trong phòng lớn tiếng nói.
Lý Lộ Từ không lạnh mà run, vẫn là chủ nghĩa xã hội khoa học tốt, phong kiến đế quốc rất tàn nhẫn.
- Vậy khi nào thì các cô trưởng thành?
Lý Lộ Từ đang sợ vỡ mật, nếu dựa theo tiêu chuẩn như vậy, chẳng phải hắn cũng bị chém thành trăm ngàn mảnh sao. Đụng vào thân thể sớm đã không tính là cái gì, ngay cả cái PP nhỏ của Công chúa điện hạ hắn cũng đánh rồi đó chứ.
(*PP: mông)
An Nam Tú ở trong phòng buồn bực hồi lâu, nửa ngày sau mới nghẹn một câu:
-Mười hai tuổi.
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
An Nam Tú vội vàng bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng. Cô đi đến phòng khách trung ương, nắm ngang quyền trượng Đại hiền triết bắt đầu lẩm bẩm. Lần này thời gian chuẩn bị của cô rất dài, trên trán toát ra mồ hôi. Tiếng chuông gió lại vang lên, một vầng sáng hình tròn màu lam từ chân cô hiện ra, nháy mắt đã biến mất. Trong mắt nhóm búp bê có ánh sáng chớp động, nhẹ giật mình, lại im lặng.
- Tốt lắm.
An Nam Tú lau khô mồ hôi.
Việc gấp đã hoàn thành, An Nam Tú cầm sữa đậu nành và cháo chuẩn bị trở về phòng ăn.
Lý Lộ Từ gọi điện thoại xin phép.
- Anh không đi học?
An Nam Tú nghi hoặc hỏi.
- Cô bị thương, dù sao cũng phải có người chiếu cố. Cho dù cô không có việc gì nhưng tôi cũng không thể giữ cô ở nhà một mình được. Thêm một người thêm một phần sức lực.
Kẻ địch mạnh không biết từ đâu tới, lúc này Lý Lộ Từ sao có thể yên tâm cho cô ở nhà một mình.
Tuy rằng, có lẽ hắn cũng không giúp được gì, nhưng đôi khi kết quả là một chuyện, có làm hay không, có đồng ý hay không lại là một chuyện.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú, không cần biết có sức mạnh lớn đến mức nào, chỉ cần là một thiếu niên có tâm huyết nhìn thấy một cô bé mười bốn tuổi bị thương thì phải làm.
- Tôi có thể đối phó, anh không cần lo lắng.
An Nam Tú