Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 143: Thành tích.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Trong đêm có tiếng gió biển gào thét, núi Viên Hổ to như vậy, mặc dù đèn đuốc sáng trưng, nhưng vẫn có vẻ hoang vắng.
Trong căn tứ hợp viện ánh lửa ấm áp, trên mặt của ba cô gái nhiễm ánh sáng màu da cam, toàn bộ hệ thống giữ nhiệt hoạt động tốt lại đã đóng kín cửa, đủ ấm áp, An Nam Tú và Lý Bán Trang đều thay váy ở nhà như An Tri Thủy, để trần cánh tay và đôi chân nhỏ, không hề thấy lạnh chút nào cả.
Ánh mắt Lý Lộ Từ không chút lưu luyến trên da thịt sáng ngời hiếm khi lộ ra giữa mùa đông của các cô gái, mà chỉ có thể phát sầu nhìn miếng thịt bò kia.
- Cậu nướng vất vả như vậy, chẳng phải đầu tiên sẽ thưởng cho bản thân mình hay sao?
Lý Lộ Từ khách sáo với An Tri Thủy.
- Nhưng trông rất khó coi mà.
An Tri Thủy xấu hổ , nói thêm:
- Nhưng có lẽ sẽ rất ngon.
-Cậu thử trước đi.
Lý Lộ Từ khích lệ cô ấy.
An Tri Thủy nhìn thấy thức ăn do chính mình nướng, nhìn Lý Lộ Từ với ánh mắt cổ vũ, mở miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
An Tri Thủy thuận lý thành chương giống An Nam Tú , há miệng chờ ăn.
An Tri Thủy vứt bỏ đồ ăn do chính mình nướng, nhưng ở phía bên cô ấy vẫn tích cực bận rộn, đưa ra các sáng kiến, không giống An Nam Tú cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, chỉ chờ Lý Lộ Từ đưa thức ăn ngon ra cho cô ấy.
- Người phải tự biết mình.
An Nam Tú ăn thịt bò, thịt bò rất ngon, Lý Lộ Từ chỉ đặt miếng thịt bò mỏng đó xuống lướt qua lửa một chút, chấm tương lường trước, cho vào mồm giống như lập tức tan ra, đặc biệt ngon, An Nam Tú rất thích, lúc đó không quên kích An Tri Thủy.
An Tri Thủy đang vội vàng ăn thịt bò, như thể đây là lần đầu tiên biết đến, thịt bò phổ thông trước kia cũng không ngon như thế này.
- So với người tự biết mình, có gan dám thử, dám thách thức, tự mình làm cái việc mà người khác không làm được, sẽ càng được khen ngợi.
Lý Bán Trang giúp An Tri Thủy.
- Cô có thể thử thách bản thân một chút, trồng cây chuối đi bộ cả ngày không?
An Nam Tú vô tình nói, cảm thấy Lý Bán Trang và An Tri Thủy thân mật hơn, cô không thể cảm thấy bị tổn thương, hai người này đều là người An Nam Tú ghét nhất, các cô đương nhiên cũng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
-Vậy chẳng phải là rất ngu ngốc hay sao?
An Tri Thủy không nghĩ ra được người nào mới có thể tạo ra cái việc nhàm chán như thế này.
-Đúng vậy, khiêu chiến mình và làm chuyện điên rồ là hoàn toàn khác nhau.
An Nam Tú thấy, An Tri Thủy không ngồi đợi ăn một cách ngoan ngoãn, muốn tự mình nướng thật là ngớ ngẩn.
- Đừng cãi nhau với cô ấy nữa, để cho hai người nướng nhiều như thế còn không lấp được miệng của hai người sao hả?
Lý Lộ Từ liên tiếp gắp thịt bò từ trong đĩa, quơ quơ trên không trung rồi cho vào miệng Lý Bán Trang.
An Tri Thủy há miệng , Lý Lộ Từ mỉm cười, cũng đút cho cô ấy một miếng.
An Tri Thủy nhìn Lý Bán Trang và An Nam Tú một cách ngượng ngùng, nhận thấy rằng cả hai đều không quan tâm đến cô ấy.
Cô ấy chẳng qua là nhớ tới cái ngày Lý Lộ Từ cho cô ăn tôm hùm nhỏ đó, vì thế mới há miệng ra theo bản năng, không ngờ rằng hình như Lý Lộ Từ cũng hiểu được suy nghĩ của cô.
Vì thế trong lòng An Tri Thủy có một chút hương vị ngọt ngào, lẽ nào miếng thịt bò vừa nãy chấm mật ong sao?
Các cô gái ăn chậm, Lý Lộ Từ nướng cũng không chậm, ba cái miệng nhỏ này, còn cái miệng to của mình, ăn đồ nướng, ăn chút hoa quả, uống một chút đồ uống, ăn hơn một tiếng, sau đó bốn người đều ôm bụng dựa vào ghế sô pha không muốn hoạt động.
Người giúp việc tới thu dọn đồ đạc, nhân tiện mở luôn ti vi, mọi người cùng nhau ngồi xem ti vi.
Lý bán Trang và An Tri Thủy ngồi cùng nhau, Lý Lộ Từ và An Nam Tú ngồi cùng nhau, An Nam tú xem ti vi, có một chút buồn ngủ.
-Đi ngủ đi.
Lý Lộ Từ lo cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục trở lại, nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt.
An Nam Tú không đi, nhìn Lý Lộ Từ bĩu môi có chút bất mãn, kéo cánh tay hắn ta, sau đó tựa vào ngực hắn.
Lý Lộ Từ cười, cũng không biết sự bất mãn của cô ấy là từ đâu mà đến, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy vuốt ve nhẹ nhàng.
Đóng lại mở, đóng lại mở. Mắt của An Nam Tú nhắm vào một chút, sau đó lại mở ra, rồi lại nhắm vào một chút, sau đó cuối cùng cũng ngủ.
- Tôi ôm cô đi ngủ….
Lý Lộ Từ nói với An Nam Tú một câu rất nhỏ.
An Tri Thủy mới chú ý tới An Nam Tú đã ngủ rồi, lập tức cho tiếng của tivi nhỏ đi một chút, nhìn dáng vẻ của An Nam Tú khi ngủ không khỏi buồn cười, An Nam Tú lúc nào cũng đều có một bộ mặt không được tự nhiên sảng khoái, ngay cả lúc ngủ cũng vậy.
Lý Lộ Từ ôm ngang lấy cô ấy, đặt cô ấy vào trong phòng, đắp cho cô ấy một cái chăn nhỏ, chắc chắn là cô ấy đã ngủ, rồi mới đi ra ngoài.
An Tri Thủy và Lý Bán Trang cũng dự định đi nghỉ ngơi, Lý Bán Trang thu thập những túi nhỏ đan bằng sợi len, chọn đúng thời điểm mà đan áo len, vì thế đi chơi cũng mang theo sợi len, bất cứ lúc nào cũng có thể đan.
-Chúc ngủ ngon.
Lý Lộ Từ cũng muốn đi chơi game rồi.
Trở về phòng , Lý Lộ Từ đã nhắn tin cho An Tri Thủy.
Sau khi chờ hắn chơi xong một ván Hải lâm, tiếng đập cửa vang lên, sau đó mặc chiếc váy ngủ màu trắng của An Tri Thủy liền tiến vào, cô nhón chân, trước tiên nhẹ nhàng cho một chân vào, ngập ngừng nhìn lại trong nháy mắt, khẩn trương chạy vào, đóng cửa, sau đó dựa lên tường vỗ vỗ vào ngực.
Mái tóc dài của An Tri Thủy bù xù, tóc của cô luôn luôn buộc thẳng tắp, thân váy có thắt một cái dây rất đẹp, chân dài thẳng tắp , khép lại không có một chỗ hở nào làm cho người ta ngạc nhiên thán phục, hẳn là cáo dạng chữ T trên TV vẫn chiếu, chính là cô gái thuần khiết đơn giản và độc nhất vô nhị.
- Từ trước tới nay chưa từng gặp ai đi lại trong nhà của mình lại giống như dáng vẻ của một tên trộm vậy.
Lý Lộ Từ cảm thấy buồn cười, cô ấy chắc chắn là chưa từng nói với em gái mình là