Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 146: Chiếc thuyền bằng gỗ cây dẻ ngựa.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú chín rưỡi mới dậy, Lý Lộ Từ hầu hạ Công chúa điện hạ mặc quần áo đi giày, đánh răng rửa mặt, bê đồ ăn sáng vào phòng cho cô, mười giờ, một cô bé xinh đẹp đi giày búp bê, mặc quần tất trắng kết hợp cùng váy chữ A màu hồng mới xuất hiện trước mắt mọi người.
Không nghi ngờ gì, ấn tượng đầu tiên đáng yêu hồn nhiên nhất là Lý Bán Trang, dáng người cao ráo thon thả nhất là An Tri Thủy, xinh đẹp nhất đương nhiên chính là Tú Công Chúa.
Hạnh phúc nhất đương nhiên là Lý Lộ Từ, hôm nay An Nam Tú biểu hiện rất ngoan, không khó chịu như hôm qua, để Lý Lộ Từ nắm tay cô, cùng mọi người đi dạo trên bờ biển.
Lý Lộ Từ lái xe điện, ngồi bên cạnh là An Nam Tú, sau lưng là Lý Bán Trang và An Tri Thủy, trên đường đi xuống Viên Hổ Sơn, gặp mấy chiếc xe điện tương tự, thì ra người ở đây hằng ngày quen lái xe điện đi lại loanh quanh.
Lý Lộ Từ còn nhìn thấy người dẫn chường trình của đài truyền hình Trung Hải, An Tri Thủy không coi thường như Từ Bắc Thành mà còn ngoan ngoãn chào bằng dì, sau này Lý Lộ Từ mới nghe An Tri Thủy nói, năm 1998 xảy ra đại hồng thủy, người dẫn chương trình này đứng trên đê hát cổ vũ các chiến sĩ chống lụt ba ngày liền, bây giờ không thể gát giọng cao được nữa, cho nên mới đổi nghề làm người dẫn chương trình.
Lý Lộ từ hiểu ra đôi chút, nghề này, cũng có người xuất thân từ trường lớp chuyên nghiệp, họ không giống những ngôi sao tiến thân bằng thể xác và khuôn mặt trong cái gọi là quy tắc ngầm, không phải làm bộ làm tịch mọi lúc mọi nơi, tóm lại sẽ có lúc đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, chứ không phải là thông tin tiêu cực cuồn cuộn không dứt.
Đê chắn sóng của Viên Hổ Sơn mới được cải tạo sau năm 1998, không còn là loại công trình bã đậu nữa, quan trọng nhất là bảo vệ được Viên Hổ Sơn, Lý Lộ Từ không khỏi cảm thán, trong mắt một số người, mạng sống của một số người căn bản không đáng giá.
Chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, khi đó Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang và An Tri Thủy đều còn là trẻ con, về phần An Nam Tú, chắc vừa mới sinh ra từ quả sinh mệnh?
Mùa đông nước biển không lên, bờ biển tương đối an toàn, bởi vì trời khá lạnh, bãi cát chẳng có ai, không bẩn thỉu nhếch nhác như thường ngày mà như một dải lụa trắng chạy quanh bờ biển.
Dừng xe, bốn người chọn chỗ đi xuống, nhìn thấy bãi cát, Lý Bán Trang có chút hưng phấn, đáng tiếc không thể đi chân trần để cảm nhận.
- Năm ngoái mình bị một con cua kẹp vào đầu ngón chân, còn chảy máu nữa.
An Tri Thủy sợ hãi nói, giống như đó là việc rất đáng sợ vậy.
- Đáng tiếc lúc đó không có mình bên cạnh.
An Tri Thủy hai má đỏ bừng, những lời Lý Lộ Từ nói chỉ có cô và hắn hiểu, nhưng hắn… sao hắn lại có thể nói ra những lời ấy, ngón tay còn đỡ, ngón chân thì làm thế nào? An Tri Thủy không tin Lý Lộ Từ sẽ làm thế, ngón chân con gái mà bị người khác làm vậy, nghĩ thôi đã thấy xấu rồi? An Tri Thủy không thể tiếp nhận, ngượng ngùng giơ nắm tay đánh Lý Lộ Từ.
Thậm chí còn dùng chút sức lực.
Lý Bán Trang rất ngạc nhiên, cái này có gì đáng giận chứ, ngón chân bị thương, lấy urgo băng vào là được.
An Tri Thủy không để ý tới Lý Lộ Từ, nói với Lý Bán Trang phía trước có một tảng đá lớn, ở đó có một dòng nước ấm từ Viên Hổ Sơn chảy xuống, nước biển bên cạnh tương đối cao, có rất nhiều vỏ sò đẹp, bên cạnh còn có cua bò qua bò lại, hỏi Lý Lộ Từ có dám bắt cua hay không.
Lý Bán Trang không phải An Tri Thủy, cô lợi hại hơn những cô gái bình thường rất nhiều, đương nhiên dám, xách cái xô nhỏ chạy theo An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ vốn dĩ định bắt cua, nhưng nhìn thấy An Nam Tú đứng đó, yên lặng ngắm biển rộng trời xanh, không nỡ bỏ cô lại một mình, cùng cô đứng ngắm.
- Lý Lộ Từ.
Cảm thấy Lý Lộ Từ đang đứng bên cạnh, An Nam Tú vẫn nhìn ra xa, giơ tay ôm lấy cánh tay Lý Lộ Từ.
- Nhờ nhà?
- Không phải, tôi không có khái niệm nhà.
An Nam Tú lắc lắc đầu.
- Đó là trước kia, bây giờ có rồi.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
An Nam Tú nghiêng đầu nhìn hắn.
- Không lẽ không đúng?
Lý Lộ Từ mỉm cười.
- Tôi đang nghĩ bầu trời của Thần cảnh cũng xanh như vậy.
- Không phải nhớ nhà thì cũng sẽ nhớ nơi mình quen thuộc, như con bướm khổng lồ bảy màu hay con bò sát của cô…
Lý Lộ Từ cũng thở dài, cho dù cảm thấy thành phố này không phải của mình, nhưng nếu phải rời khỏi đây thật, sau này chỉ cần nhìn thấy bờ biển nào giống bờ biển Trung Hải, hắn nhất định cảm thấy rất quen thuộc.
- Bất luận là anh nắm tay tôi hay tôi nắm tay anh ngắm nhìn bầu trời, chung quy vẫn tốt hơn cảm giác một mình phải không?
An Nam Tú đang nghĩ nếu như mình đưa Lý Lộ Từ về Thiên Vân thần cảnh thì sẽ thế nào.
- Vậy cũng đúng, nhưng thế giới này chẳng có mối quan hệ nào là vĩnh viễn, cũng không có hạnh phúc hoàn chỉnh, luôn là được cái này thì mất cái kia.
Lý Lộ Từ mở rộng chủ đề.
- Kì thực Thiên Vân đế quốc có con thuyền lớn làm bằng gỗ cây dẻ ngựa, có thể trực tiếp xuyên qua các tầng không gian đi thẳng từ Thiên Vân thần cảnh đến đây.
An Nam Tú giang rộn cánh tay.
- Lớn bằng từng này này.
- Lợi hại vậy sao?
Lý Lộ Từ kinh ngạc, quả nhiên là thế giới khác, nếu là Trái đất thì chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, năm xưa nhóm các nhà khoa học Châu Âu chế tạo ra lỗ đen cỡ nhỏ mà đã khiến mọi người sợ chết khiếp, nếu như dài bằng cánh tay An Nam Tú thì….
- Có thể chở hai người trong cùng một lần không?
- Không nhìn thấy cánh tay duỗi rất thẳng sao?
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ:
- Ý của tôi là cánh tay kéo dài vô hạn, vượt qua phạm vi tầm mắt, không ai có thể nhìn thấy mép của nó.
Lý Lộ Từ nhìn đại dương mênh mông trước mắt, hít