Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 153: Nhất định thích.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Trung Hải là thành thị không đêm, ban đêm phồn hoa nhưng cũng chỉ ít người có thể chống đỡ nổi, đại đa số cư dân ở khu vực đã sớm yên tĩnh, dòng xe cộ trên đường khởi động không dừng, khó có thể đi về phía trước, Lý Lộ Từ nâng tốc độ lên lớn nhất, xe điện vọt tới có cảm giác như gió thổi chớp giật.
- Tốt lắm, chúng ta dứt khoát đi phụ cận dạo một vòng.
Hoan Nhạc cốc thật sự có chút quá xa, hơn nữa tối thui, An Nam Tú mặc kệ chuyện này, bởi vì cô đưa ra yêu cầu, còn như thế nào làm được đó là chuyện tình của Lý Lộ Từ, phỏng chừng để cho Lý Lộ Từ phải nghĩ biện pháp trèo tường.
Buổi tối, thiết bị của Hoan Nhạc cốc đều ngừng lại, trên TV nam nhân vật chính muốn lãng mạn, mang theo nữ nhân vật chính hưởng thụ chơi trò chơi, tình huống chỉ cần mở công tắc trò chơi để thiết bị chuyển động là không có khả năng, những vật này đều có hệ thống máy tính khống chế, doanh nghiệp ban đầu đã sớm trải qua giai đoạn vặn mở công tắc.
- Đi làm gì?
Lý Lộ Từ ngẫm lại một cái địa phương to như vậy, một bóng người cũng không có, đã cảm thấy hơi sợ.
- Không cần, đi Hoan Hỉ cốc.
An Nam Tú thích thú bởi vì nhớ tới chỗ đó, cảm thấy đỏ mặt cùng tư vị ăn kem đường trắng, có chút ngọt ngào.
- Có một công viên, cô chưa từng đi, chúng ta đi xem thử?
Lý Lộ Từ có đề nghị mới.
- Chỗ đó có thuyền, chúng ta đi vụng trộm chèo thuyền.
Nói xong, Lý Lộ Từ liền hối hận, nửa đêm chèo thuyền, trên mặt nước u tĩnh ở đó, rất dễ làm cho người ta nhớ tới các câu chuyện về thủy quái, Lý Lộ Từ không phải là người gan lớn đến nỗi không biết sợ hãi.
May mắn An Nam Tú lắc đầu như cũ.
Lý Lộ Từ buông tha, vẫn điều chỉnh phương hướng tới Hoan Hỉ cốc.
Rốt cục, phóng nhanh ra khỏi khu vực thành thị phồn hoa, bắt đầu hướng vùng ngoại thành chạy tới, Lý Lộ Từ cùng An Nam Tú cứ ta một câu ngươi một câu, qua một hồi, Lý Lộ Từ không nghe tiếng của An Nam Tú.
Lý Lộ Từ ngừng lại.
- An Nam Tú? Lý Lộ Từ nhẹ giọng hô.
Không có trả lời.
- An Nam Tú?
Thanh âm lớn hơn chút.
Vẫn không có âm thanh, Lý Lộ Từ dựng tai, xe hơi theo bên người gào thét chạy qua, tiếng gió dần dần ngừng lại, xa xa có tiếng sóng biển vỗ bờ, An Nam Tú ở sau lưng nhẹ nhàng hít thở.
Cuối cùng cũng ngủ, Lý Lộ Từ bất đắc dĩ lắc đầu, nhịn không được bật cười lên, An Nam Tú tựa như những tiểu hài tử không hiểu chuyện kia, không cách nào thấu hiểu, buổi tối ồn ào thức dậy, muốn cha mẹ ôm đi khắp nơi, thế nào cũng phải khiến cho mình khốn đốn thì mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Lý Lộ Từ dừng xe điện ở ven đường, nghỉ ngơi một hồi, An Nam Tú cứ như vậy ngồi trên xe điện, thân thể kề sát Lý Lộ Từ, hai tay để ở trong túi quần của hắn mà ôm chặt, thế này cũng có thể ngủ được, nhưng lại làm cho Lý Lộ Từ lo lắng.
Người lúc ngủ hoàn toàn không có khả năng thăng bằng, nếu vạn nhất có tình huống nào, cô cũng rất dễ dàng té xuống, quá nguy hiểm.
Nhưng mà Lý Lộ Từ cũng không thể làm cô thức dậy, vất vả lắm cô mới ngủ, Hoan Hỉ cốc tự nhiên là không cần đi, đưa cô về nhà thả trên giường lăn qua lăn lại cho xong.
Lý Lộ Từ đành phải một tay nắm lấy tay lái, một tay duỗi ra sau lưng, nắm cánh tay của cô, như vậy có tình huống nào thì hắn cũng kịp thời phản ứng.
Lý Lộ Từ cong lưng, lái xe điện chậm rãi từ từ trở về, mặc dù buổi tối ít xe, tình huống như vậy cũng không thích hợp lái quá nhanh.
Lạch cạch lạch cạch, xe điện bắt đầu không đủ điện, tăng tốc không được, Lý Lộ Từ thầm kêu không xong, xem ra thời điểm nạp điện buổi chiều đã xảy ra vấn đề, lượng điện bề ngoài biểu hiện bình thường, nhưng lại hết điện, lượng điện thoáng cái giảm xuống.
Rốt cuộc, xe điện mở không lên, đêm hôm khuya khoắt, những điểm nạp điện nhanh kia cũng không dùng được, Lý Lộ Từ thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nếu chỉ có An Nam Tú, Lý Lộ Từ ôm cô bỏ xe là được, nhưng xe điện làm sao bây giờ? Hiện tại không có bao nhiêu người trộm xe đạp, nhưng trộm xe điện lại nhiều vô số kể, Lý Lộ Từ cho dù khóa xe điện, đến khi trời sáng lại đến lấy khẳng định là không còn bóng dáng.
Ngược lại có thể vứt tiểu cô nương hồ đồ đi, trước tiên đẩy xe điện trở về rồi hãy nói, cô bé con như An Nam Tú nếu bị người khác nhặt đi là tốt nhất, để cho cô đi gây tai họa cho người khác.
Ngẫm lại bộ dạng người khác bị An Nam Tú lăn qua lăn lại, Lý Lộ Từ nở nụ cười, tự mình ảo tưởng nhìn thật có chút hả hê, bất quá cũng chỉ là ảo tưởng, nếu bỏ cô lại, An Nam Tú nhất định có thể tìm được hắn, vậy hắn nhất định phải chết.
Chẳng qua Lý Lộ Từ cũng không cam lòng bỏ lại, bình thường cho dù thái độ ác liệt như thế nào, ghét bỏ lẫn nhau, kỳ thật bên trong nội tâm yêu mến, dè chừng vô cùng.
Lý Lộ Từ khom người, một tay duỗi xuống dưới, bưng lấy mông nhỏ của An Nam Tú, lúc này An Nam Tú ngược lại có tri giác, hai tay từ trong túi quần của Lý Lộ Từ rút ra, ôm cổ Lý Lộ Từ.
Thân thể An Nam Tú nhỏ bé, một tay cô cũng không thể nào lao lực, bàn tay bế lấy mông nhỏ cũng không cản trở.
An Nam Tú dựa vào bờ vai của Lý Lộ Từ, há to miệng, nện xuống một cái, tiếp theo ngủ ngon lành.
Tay còn lại của Lý Lộ Từ cầm lấy tay lái xe điện, chậm rãi đẩy xe điện đi về phía trước.
- An Nam Tú... sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết trong tay cô...
Lý Lộ Từ lầm bầm, lữ trình này sao mà gian nan, ít nhất cũng mấy chục dặm đường.
Nếu một thân thoải mái, Lý Lộ Từ căn bản không coi mấy chục dặm ấy vào mắt, chạy đi là được, nhưng bây giờ An Nam Tú cũng có sáu bảy mươi cân, hắn một tay cõng, còn một tay phải đẩy xe điện, một lát không có vấn đề gì, nhưng đã hơn nửa đêm, người không