Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 159: Công viên Tây Hồ.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lí Lộ Từ còn chưa kịp bắt đầu kể chuyện đã bị An Nam Tú hôn. Đôi môi của An Nam Tú ẩm ướt mềm mại, thân thể ấm áp, hai cánh môi của cô thơm mùi hoa, thậm chí cả hơi thở ẩm ướt cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào khiến não Lý Lộ Từ đình trệ.
Lý Lộ Từ
Lí Lộ Từ ngạc nhiên, lần này cũng không phải như ở Hoan hỉ cốc lần trước, tại sao lại hôn ? Điều này chứng minh...
An Nam Tú thấy Lí Lộ Từ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy sự khó tin, vội vàng xoay đi...Nhưng hai tai của cô từ một màu trắng mịn đã nhuộm đỏ...
- Mau kể chuyện xưa, Ác ma người hầu là cái gì vậy?
An Nam Tú dùng tay đẩy Lí Lộ Từ sang một bên, không cho hắn nhìn chính mình, không kiên nhẫn nói:
- Anh nhìn cái gì? Là lần đầu tiên gặp mặt sao?
- Tự nhiên hôn tôi như vậy để làm gì?
Mặc dù An Nam Tú làm bộ như đây là chuyện bình thường, nhưng đối với hắn, làm sao có thể bình thường được? Nụ hôn này đã là lần thứ hai, có rất nhiều lúc lần đầu tiên là không ngờ tới, có thể có lí do để giải thích, nhưng nếu có lần thứ hai, thì có chút khác thường.
- Bởi vì...
An Nam Tú cắn cắn đôi môi như cánh hoa, nhấp nhứ một lúc, hai má liền đỏ lên:
- Bởi vì hôm nay tuy tôi không có làm sai chuyện gì, nhưng anh lại cảm thấy tôi sai lầm, tôi không muốn cùng anh so đo, nên cứ coi như tôi sai rồi, tôi nhận lỗi với anh...
- A?
Lí Lộ Từ không kìm nổi bật cười, chuyện này càng khó có thể tin nha, nên liền khó hiểu nhìn cô:
- Cô làm sai chuyện gì?
-Tôi không có làm sai, là anh cho rằng tôi làm sai ...
An Nam Tú nhỏ giọng nói:
- Chính là tôi làm anh mất tiền, còn hại anh không thể kiếm tiền...-
- Vì sao cô không làm sai, mà chỉ vì tôi cho rằng cô làm sai, cô liền chịu nhận lỗi?
Lí Lộ Từ mỉm cười, vòng tay ôm lấy bả vai An NAm Tú vào lồng ngực, trong lòng thật ấm áp.
- Bởi vì tôi không muốn anh cảm thấy tôi không hiểu chuyện. Tôi muốn, ở trong lòng anh An Nam Tú nhất định phải là một người hoàn hảo, không được có một chút chán ghét, không được có một chút không thích, đã biết chưa?
An Nam Tú sầm mặt, rất nghiêm túc nói với Lí Lộ Từ:
- Nếu anh dám vì chuyện này chán ghét tôi, không thích tôi, tôi sẽ chạy trốn, không bao giờ để ý đến anh nữa. Đó là sự thật.-
- Được rồi, là như thế, tôi đã biết.
Lí Lộ Từ trong lòng mềm nhũn, cúi đầu, còn có một loại kích động, muốn hôn vào đôi môi cánh hoa của cô gái kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được, trong lòng mặc dù thích là một chuyện, nhưng phải chú ý đến cách thức biểu đạt, nên hắn chỉ hôn lên trán cô.
An Nam Tú hơi nhếch khóe miệng lên, nghiêng mặt.
Lí Lộ Từ hiểu ý, mỉm cười, liền hôn vào hai bên má của cô.
- Hiện tại có thể kể chuyện xưa chưa?
An Nam Tú vui mừng, chút khúc mắc trong lòng đã không còn, Lí Lộ Từ vẫn thích chính mình, cho dù hôm nay mình làm không đúng, nhưng hắn vẫn không so đo với mình.
Tối. Trong phòng khách chỉ có ánh đèn mờ mờ, Lí Lộ Từ và An Nam Tú nằm trong chăn ấm áp, giọng kể thành thục của hắn vang lên, kể lại câu chuyện Ác ma người hầu, đúng thể loại quý tộc trung thành và tận tâm xưa, đây là chuyện mà An NAm Tú thích nghe nhất.
Kể xong một đoạn trong chuyện xưa, bụng Lí Lộ Từ khẽ réo nên muốn cùng An Nam Tú xuống lầu. Cô nghe vậy cũng từ trong lồng ngực Lí Lộ Từ nhảy ra, thay quần áo, sau đó Lí Lộ Từ kéo tay cô đi xuống lầu.
Lí Lộ Từ bảo An Nam Tú đứng ở phố đối diện chờ, mặc dù có chút không muốn, nhưng An Nam Tú vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Lí Lộ Từ đi đến cửa hàng quần áo trả lại đồ, chỉ có điều đã cắt mất nhãn mác, lại còn mặc qua rồi, cửa hàng quần áo trẻ em tuy rằng nhận quần áo trả về nhưng chỉ có thể trả lại nửa tiền.
Mấy thứ này Lý Lộ Từ cầm cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng giảm bớt tổn thất, mặc cả giá rất thấp, nhưng đối phương lại không để cho hắn đường lui.
- Nếu như đã mặc một lúc, thì anh vui lòng lấy đi, quả thật nếu trả lại, chúng tôi cũng không thể bán tiếp.
Nhân viên cửa hàng giải thích một chút, chính là kiên quyết muốn cho khách hàng biết, người khác đã mặc quần áo rồi thì không thể trả lại.
Lý Lộ Từ không thèm để ý, tỏ vẻ cảm tạ.
- Đứa bé kia bây giờ ổn chưa, lúc nó được ôm tới đây tinh thần dường như không được tốt.
Người thiếu phụ muốn cho Lý Lộ Từ bú cũng đi đến, cô muốn tới đổi số đo, mua phải bộ hơi nhỏ.
Lí Lộ Từ nhìn cô, trong đầu lập tức hiện ra một cảnh tượng, nhưng người ta có ý tốt, cũng không nên có ý nghĩ khinh nhờn người ta, ứng phó một hai câu rồi khẩn trương chạy ra ngoài.
Nhân viên cửa hàng và thiếu phụ liếc mắt nhìn nhau, cảm giác có chút kì quái, chỉ có điều Lí Lộ Từ và An Nam Tú tuổi không lớn, cũng không giống người trong xã hội, nhìn cũng không có gì xấu nên không nghĩ đến báo cảnh sát, nếu không Lí Lộ Từ nhất định gặp nhiều phiền toái.
Lúc chạy xuống lầu xe điện mới sạc xong, Lý Lộ Từ ăn một hộp bánh, An Nam tú ăn bánh ngọt và uống sữa bò, sau đó hai người ngồi xe đến Tây Hồ công viên xem pháo hoa.
Công viên Tây Hồ tổ chức bắn pháo hoa và tiệc tối ba năm mới có một lần, mỗi lần lại có quy mô lớn hơn, bởi vì không phải mỗi năm đều có thể nhìn thấy, cho nên chỉ cần có cơ hội, mặc kệ là người của thị trấn Trung Hải này hay là khách đến du lịch ngắm cảnh đều không thể bỏ qua.
Tây Hồ công viên rất rộng lớn, nhưng lúc này đây lại cảm giác thật chật chội. Thị trấn Trung Hải này rộng tới 6000 ki-lô-mét vuông còn chật chổi không chịu nổi, huống hồ công viên Tây Hồ, không biết hiện tại có tới bao nhiêu khách đến tham quan?
Lí Lộ Từ và An Nam Tú đứng bên ngoài công viên cũng có chút trợn mắt há mồm, mặc dù ngày nghỉ vẫn thường đông người, đi tới đâu cũng thấy người di chuyển, nhưng nếu như bây giờ, chỉ cần liếc mắt một cái lại nhìn thấy nghìn nghịt đầu người cũng cực kì hiếm thấy.
- Chủng tộc không tự tin cỡ nào, chủng tộc không có lực lượng tự thân hùng mạnh cam đoan, văn hóa và quốc gia kế thừa, bởi vì thân thể bất cứ lúc nào cũng khả năng dễ dàng chết đi cho nên nhất định phải dựa vào số lượng để bù lại khuyết điểm nàymới có thể làm cho cả đám người được sinh sản sinh lợi, không đến