Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 16: Thân giấu bảo bối
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Ánh mắt Lý Lộ Từ hơi né tránh, An Nam Tú lại càng tức giận, lúc này hắn nên lập tức đứng dậy, chân thành nói rằng:
- Công Chúa điện hạ, để cho người có thể sớm trở về Thiên Vân thần cảnh, tôi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối sẽ không để người thất vọng.
Nhưng sau khi Lý Lộ Từ biết được tâm tư của cô thì không muốn như vậy, An Nam Tú hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu, không ngờ không thèm nhìn hắn, một mình đi ăn cơm thịt bò.
Biết thân thể mình có chút không khỏe, An Nam Tú tuy rằng rất uể oải nhưng áp lực trong lòng đã giảm đi khá nhiều. Nếu không phải có kẻ thù đang ở một nơi bí mật gần đó, thì không đến mức An Nam Tú phải lo lắng đề phòng đến vậy, điều này làm cho cô thấy rất bực bội.
An Nam Tú không nhắc thêm nữa, Lý Lộ Từ cũng không quan tâm cô có tâm sự gì, khẽ thở phào, cầm ví tiền đếm đếm:
- Lát nữa chúng ta đi siêu thị nhé, mua cho cô một ít đồ.
An Nam Tú không nói lời nào, nhưng khi Lý Lộ Từ vừa đi khỏi, cô cũng thay quần áo và đi theo luôn.
Vì Lý Lộ Từ muốn mua thêm một ít hành và thịt cho món bánh bao sáng mai, nhưng cạnh siêu thị không có chỗ nào bán đồ tươi, cho nên hắn và An Nam Tú ngồi xe bus đến Wal-Mart.
- Có lẽ nên mua một chiếc xe.
An Nam Tú xoa xoa mũi, cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện.
Lý Lộ Từ biết khi An Nam Tú muốn cái gì, thì nhất định sẽ bắt hắn làm bằng được, nói không chừng, hắn sẽ bị An Nam Tú ép phải trở thành một người thành công.
Nhưng lòng người là vô cùng vô tận, An Nam Tú dù sao cũng là công chúa điện hạ được ăn sung mặc sướng, được chiều chuộng bao bọc trong cuộc sống nhung lụa, Lý Lộ Từ ngồi trên xe bus nghĩ xem khi nào An Nam Tú sẽ bắt mình mang về cho cô một chiếc xe hơi sang trọng, hay một chiếc phi cơ cá nhân, hoặc một chiếc du thuyền xa hoa hay gì gì đó.
Trở thành một Thần đồ có thể chém nứt không gian tiễn nàng về sớm chút hay trở thành một gã nhà giàu Forbes cái nào khó hơn? Lý Lộ Từ thở dài, bản thân không ngờ vì việc này mà lại phát phiền, cần phải biết bây giờ đang là kỳ nghỉ, hy vọng lớn nhất của hắn chẳng qua là đưa cho em gái chiếc Iphone 5, các cô gái bây giờ đều thích quả táo, không cần biết là táo đỏ hay là táo cắn dở.
- Bộ dạng anh như vậy…
Lý Lộ Từ đang miên man nghĩ, An Nam Tú đột nhiên nắm một cánh tay hắn, sau đó tự mình chui tọt vào vòng tay của Lý Lộ Từ.
An Nam Tú đắc ý nhìn Lý Lộ Từ, mình thật thông minh, như vậy thì sẽ không ai dám động đến mình nữa, và cũng có thể giữ khoảng cách với mọi người.
Lý Lộ Từ vốn là người cao to, khỏe mạnh lanh lợi, một mình đứng đã chiếm chỗ của cả hai người, giờ An Nam Tú làm thế này, trên xe càng thêm chật chội.
Người lên xe ngày càng nhiều, những ánh mắt bất mãn nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú càng nhiều, An Nam Tú cũng mặc kệ, dương dương tự đắc đứng đó.
- Lịch sự hơn một chút có được không?
Lý Lộ Từ nói nhỏ, việc này khiến những người xung quanh nghĩ gì? Chỉ vì muốn An Nam Tú có thể thoải mái, không phải chen chúc trên xe, hắn lại càng bon chen thêm chút nữa. Thật là quá ích kỷ.
- Vậy thì anh nhanh mua xe đi.
An Nam Tú không vui nói.
- Hiện tại tôi làm gì có tiền, một chiếc xe hơi mà cô nghĩ nó là một cây kem sao? Ít nhất cũng bằng khoảng sáu bảy vạn cây kem.
Lý Lộ Từ biết cô không có khái niệm tiêu nhiều tiền hay ít, nên nếu dùng cây kem mà so sánh thì có thể cô sẽ hiểu hơn một chút.
Đơn vị tiền tệ đối với An Nam Tú chính là những cây kem.
- Vậy tại sao mọi người lại có, trên đường ai ai cũng có?
An Nam Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc có một chiếc Maybach Zeppelin chạy song song với xe bus.
- Xe đẹp quá.
Lý Lộ Từ lại thở dài, quay đầu nhìn.
- Anh tránh xa em chút, hôi quá!
Lý Lộ Từ đứng gần như vậy, hơi thở của hắn vốn quanh quẩn bên tai cô giờ lại càng rõ ràng, miệng hắn khá ấm áp, hơi thở rất thoải mái nhẹ phả vào khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú khiến cô đỏ cả mặt lên.
Thế nhưng lại không phần cảm, sự nhẫn nhịn của bản thân càng ngày càng cao, nghĩ đến đây, An Nam Tú lại tức giận.
Lý Lộ Từ vẫn đang xem An Nam Tú xoay sở thế nào với hai cánh tay của cô trong lồng ngực mình.
- Chú ý hình tượng một chút!
Một bà cụ sớm đã nhìn thấy cảnh này, với bộ dạng hiện tại, cô muốn làm gì cũng khó, cô đỏ mặt giơ hai tay về phía trước, tuy rằng Trung Hải là một thành phố phát triển, nhưng tuổi cô còn nhỏ, không rõ sau này sẽ ra sao.
Lý Lộ Từ lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ cười cười, vội vàng buông cánh tay mình.
Nhưng An Nam Tú cũng không vừa, cô kéo cánh tay Lý Lộ Từ lại, trừng mắt nhìn bà cụ:
- Liên quan gì tới bà?
- Sao lại nói năng như vậy, cái con bé này?
Bà cụ rất tức giận, con bé này không tôn trọng người lớn tuổi chút nào, thái độ này là gì chứ.
- Phải tôn trọng người già chứ!
Lý Lộ Từ liền vội vàng nhắc nhở cô.
- Còn chưa đến một nghìn tuổi, sao gọi là người già được chứ?
Bà cụ tức đến run người lên.
An Nam Tú còn lầm bầm, thật may là vừa đến trạm dừng, Lý Lộ Từ vội vàng kéo cô xuống xe.
Tới Wal-Mart, Lý Lộ Từ đẩy xe đồ, đi trước mua đường đỏ.
- Từ nay về sau, cô nhớ phải uống nước đường đỏ, nó có thể giúp bổ sung chất dinh dưỡng đã bị hao hụt, dù nói thế nào, chảy máu là rất có hại cho sức khỏe.
- Anh