Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 175: Không nên đắc tội với nữ nhân.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Bán Trang nhìn có vẻ rất hào sảng, uống bia giống như uống nước.
An Nam Tú nhìn thấy Lý Bán Trang không ngừng liếc cô, nên nhíu nhíu mày, hoài nghi nhìn cô.
- Cô nhìn tôi làm gì?
- Không có gì.
Lý Bán Trang vội vàng quay đầu đi.
- Rượu như thế nào?
- Không được ngon lắm.
Trên thế giới này món ngon nhất chỉ có kem đường trắng, An Nam Tú ngẫm lại cuộc sống sắp tới ngày nào cũng muốn được ăn kem đường trắng, nghĩ đến mà cao hứng.
Lý Bán Trang rất nhanh đã uống xong bia của cô, rượu vang của An Nam Tú còn hơn nửa chai.
- Muốn uống một chút không?
An Nam Tú hỏi.
- Thôi khỏi.
Lý Bán Trang vội vàng khoát tay, sau đó đứng dậy ném chai bia vào thùng rác bên cạnh.
An Nam Tú cũng không thèm để ý tới, đi lấy chút đồ ăn vặt, vừa uống rượu vang vừa ăn đồ ăn vặt xem TV.
- Tôi đi ngủ trước đây.
Lý Bán Trang trở về phòng, sau đó nhẹ nhàng sờ ngực xoa nắn, cảm thấy vẫn còn đau một chút, An Nam Tú chết tiệt.
Lý Bán Trang âm thầm cầu nguyện An Nam Tú mau chóng say đi.
Lý Bán Trang ở trong phòng xem sách một lúc, đợi thêm một giờ, sau đó mới chậm rãi mở cửa đi ra.
TV còn đang mở, trong phòng khách lại có vẻ yên tĩnh, Lý Bán Trang mừng rỡ, xem ra An Nam Tú thực sự đã say rồi.
Đúng vậy, cô bé chỉ lớn như vậy thì có thể uống được bao nhiêu rượu? Huống chi loại rượu vang này uống vào miệng tinh khiết và có mùi thơm dịu nhẹ, nhưng trên thực tế tác dụng của nó chậm mười phần, từ từ sẽ khiến cho người ta say khướt.
An Nam Tú ở trên ghế sa lon mặc một bộ đồ ngủ thật dài, chỉ lộ ra đôi chân nhỏ mang một đôi bít tất màu trắng bằng lụa, gương mặt của cô hiện lên vẻ hồng hào cùng lông mi thon dài giao thoa cùng một chỗ, đang say như chết mà cau mày như người đang tức giận, nói lẩm bẩm trong miệng, tiếng rất nhỏ, không nghe rõ cô đang nói gì.
Lúc này mới thật sự là say, Lý Bán Trang đẩy An Nam Tú, không có phản ứng.
Lý Bán Trang lo lắng, lại lấy tay gãi gãi vòng eo của An Nam Tú vì cô biết rõ An Nam Tú rất sợ ngứa, nhưng cũng không có phản ứng.
Lý Bán Trang ôm An Nam Tú, tiếp tục cầm ly rượu vang đưa cho An Nam Tú uống.
Môi của người say rượu rất dễ dàng làm được, chạm phải cái gì ướt át cũng không quản là rượu hay là nước mà theo bản năng liền nuốt xuống.
Chờ một lúc, Lý Bán Trang rốt cuộc xác định An Nam Tú ít nhất sẽ ngủ say đến ngày mai.
Đây là Lý Bán Trang trả thù, ai bảo cô ấy cho anh trai uống thuốc ngủ!
Đương nhiên, sẽ không chỉ có chừng này.
Lý Bán Trang gọi điện thoại cho Trương Nhã Lệ.
- Khuya như vậy, gọi tới có chuyện gì à?
Trương Nhã Lệ mơ mơ màng màng.
- Cậu có ở nhà không? Mình muốn đến nhà của cậu ở lại hai ngày.
Lý Bán Trang hạ giọng nói nhỏ.
- A, không có..
Trương Nhã Lệ rất đáng tiếc nói.
- Nếu không ngày mai mình sẽ trở về.
- Vậy thôi, hơi việc gấp rồi.
Lý Bán Trang cúp điện thoại, gọi cho An Tri Thủy.
- Chị Tri Thủy, chỗ của chị có ai không?
Lý Bán Trang hỏi.
- Chỉ có một mình chị thôi.
An Tri Thủy vẫn chưa ngủ, cô đang chuẩn bị làm kế hoạch công tác cho lớp trưởng vào lúc khai giảng, nghe Lý Bán Trang muốn trợ giúp, cô đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là kỳ quái không biết chuyện gì.
- Em có thể đến chỗ của chị ở lại hai ngày hay không?
Lý Bán Trang thật cao hứng nói.
- Thật tốt quá, ngày mai là tết nguyên tiêu, một mình chị thì buồn chết, gọi anh trai của em cùng An Nam Tú đến ăn tết nguyên tiêu luôn.
An Tri Thủy càng cao hứng.
- Không được, em đã gây chuyện làm cho An Nam Tú nổi điên lên, em tới là để tránh đầu gió.
Lý Bán Trang không nhịn được muốn cười.
- A, em lợi hại như vậy sao!
An Tri Thủy kinh hô, Lý Bán Trang thật lợi hại, An Nam Tú chỉ biết làm cho người khác nổi điên, trong nội tâm của An Tri Thủy thì xem An Nam Tú là vô địch.
- Đừng cho Tú công chúa biết em đến chỗ của chị.
Lý Bán Trang đắc ý.
- Được, được, An Nam Tú có hỏi thì chị cũng không nói, nhưng em lén lút chạy đến có nói với anh trai một tiếng chưa, đừng làm cho anh ấy lo lắng.
An Tri Thủy biết rõ Lý Lộ Từ nhớ thương nhất là cái gì.
- Cám ơn chị dâu.
Lý Bán Trang vô cùng cao hứng cúp điện thoại.
Bên kia An Tri Thủy đỏ mặt một mảng, nhưng trong điện thoại lại bíp bíp dập máy, làm cho cô chưa kịp nói lại, không được tự nhiên giận mắng vài câu.
Lý Bán Trang nói chuyện điện thoại xong, nhìn vào gương nở một nụ cười âm hiểm của một nữ nhân ác độc, đêm hôm khuya khoắt tự mình dọa mình cảm giác hơi lạnh mình, vội vàng không làm nữa, đi chấp hành kế hoạch của mình.
Lý Bán Trang cầm hai cái kẹp nhỏ, sau đó quay lại sô pha, vén đồ ngủ An Nam Tú lên.
An Nam Tú hoàn toàn đã say không thể tỉnh lại, mặc cho Lý Bán Trang xử trí.
Lý Bán Trang nhìn bộ ngực nhỏ của An Nam Tú khi nằm hơi nhô lên, cùng thời điểm mấy năm trước thì không sai khác lắm so với mình, tuy rằng không phải đặc biệt cao ngất, nhưng bề mặt căn bản cũng không nhỏ, phỏng chừng trong tương lai có thể so với Lý Bán Trang, nhưng bây giờ chỉ nhỏ nhỏ dễ thương, mềm mềm trắng trắng, hai điểm nhỏ nhìn hơi đáng yêu.
Lý Bán Trang nở nụ cười.
- An Nam Tú, cô nhất định chết chắc rồi, cô cho rằng Lý Tử là người dễ trêu lắm sao? Tôi phải bảo vệ anh trai, nếu như một chút sức hoàn thủ cũng không có thì làm sao chứng minh được sự lợi hại của tôi?
Lý Bán Trang cầm miếng bông chà chà lên điểm nhỏ của An Nam Tú, sau khi bị kích thích thì điểm nhỏ dần dần lớn lên.
Phải ra tay như vậy thì mới tốt, Lý Bán Trang vứt bỏ miếng bông nhỏ, sau đó cầm hai cái kẹp một trái một phải kẹp lên hai điểm nhỏ, lại cẩn thận buông đồ ngủ xuống.
Sau khi làm xong, Lý Bán Trang cảm thấy còn chưa đủ, cầm đai lưng đồ ngủ của An Nam Tú trói hai tay của cô lại, để tránh ở trong giấc mộng cô vô ý thức mà lấy ra cái kẹp.
An Nam Tú dễ thương nằm bên người của anh trai,