Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 198: Tái diễn
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ về đến nhà, chẳng buồn lấy chìa khóa ra mở cửa, tiện tay gõ vài cái.
Cửa mở ra, An Nam Tú cầm theo con kiến Đại Phách Vương Long Mã đứng ở nơi đó, mắt nhìn thẳng.
- Lý Lộ Từ không có ở nhà.
Nếu có người gõ cửa thì sẽ tìm Lý Lộ Từ, chứ không có khả năng tìm An Nam Tú, An Nam Tú chưa bao giờ để ý tới người nào đứng ở cửa, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên nhìn, đối với dân bản xứ của thế giới này thì An Nam Tú cảm thấy mình nhìn bọn họ chính là một loại ban ân.
Lý Lộ Từ đứng quá gần ở cửa vào, An Nam Tú chỉ có thể nhìn thấy quần áo ở dưới bờ vai của hắn.
Nói xong, An Nam Tú muốn đóng cửa.
Lý Lộ Từ liền vội vươn tay ra ngăn trở.
Tâm tình của An Nam Tú đang không tốt, vậy mà có người dám ngăn cửa lại, thấy vậy cô liền nhấc chân đá vào xương bắp chân của đối phương, địa phương yếu ớt của giới nam cũng không phải chỉ có một nơi, đá trúng xương bắp chân cũng sẽ làm cho người ta trong nháy mắt mất đi năng lực phản ứng.
- An Nam Tú!
Rất may là Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ phản ứng rất nhanh, cúi người đưa một trảo bắt lấy chân của An Nam Tú, bằng không chân nhỏ của cô sẽ rất thảm, cũng không khác so với việc đá lên tấm sắt.
Lúc này An Nam Tú mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Lý Lộ Từ, liền giận dữ.
- Đã trở về muộn, vậy mà còn mặc quần áo như vậy để lừa gạt tôi!
Nói xong cô vung con kiến Đại Phách Vương Long đánh tới Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ buông chân cô ra, lúc đầu chân của cô nằm ở trong tay Lý Lộ Từ cũng là một điểm để tựa, khi Lý Lộ Từ buông lỏng ra thì cả người liền mất đi cân bằng, lúc này cô lại đang lộn xộn cho nên ngay lập tức ngã về phía trước.
Đương nhiên Lý Lộ Từ sẽ không để cho côcô té xuống, khẽ vươn tay ôm dưới nách của An Nam Tú rồi bê cô lên cao như một đứa trẻ, sau đó để qua một bên.
- Ai lừa cô, là do cô lớn lên thấp như vậy, lại còn nhìn người không thèm ngẩng đầu lên.
An Nam Tú trừng mắt hắn, dám nói cô lùn, nhưng nếu đứng quá gần mà muốn nhìn thấy mặt của Lý Lộ Từ thì phải ngẩng đầu lên, cô rất là chán ghét việc này.
Lý Bán Trang nghe được động tĩnh đi ra, nhìn thấy Lý Lộ Từ, liền gọi một tiếng.
- Anh, anh cùng với chị Tri Thủy hẹn gặp nhau ư, lại còn ăn mặc đẹp trai như vậy!
An Nam Tú nhíu mày, Lý Bán Trang còn có thể chán ghét hơn một chút nữa sao?
- Không phải, lúc chiều anh có giúp giáo sư làm một số chuyện nhưng lỡ tay làm hư quần áo, cho nên giáo sư mới lấy cho anh bộ quần áo này, An Tri Thủy nói anh bỏ bộ đồ kia đi rồi mặc quần áo của cha côcô ấy vào.
Lý Lộ Từ giải thích một cách đơn giản.
- Anh đi về muộn như vậy là vì ở cùng một chỗ với An Tri Thủy sao?
An Nam Tú căm tức Lý Lộ Từ.
- Còn mặc quần áo khó coi như vậy nữa.
Lý Lộ Từ thở dài, An Nam Tú vừa nghe mình và An Tri Thủy ở cùng một chỗ, thì sẽ ngay lập tức hiếu chiến như một cô gà mái nhỏ.
- Nhìn rất là đẹp, ánh mắt của chị Tri Thủy thật tốt.
Lý Bán Trang đang nhìn, hai tay nắm cùng một chỗ, thân thể nhẹ lay động, trong mắt tràn đầy tự hào, hóa ra anh trai mặc quần áo này lại đẹp trai như vậy, ngay cả Lý Tử cũng vô cùng yêu thích.
Lý Bán Trang quả nhiên là đáng ghét không biên giới, An Nam Tú quay đầu đi, lạnh lùng nói:
- Nhanh đi thay quần áo, bằng không tối nay không cho phép anh kể chuyện xưa cho tôi.
Lý Lộ Từ ngay lập tức đi thay quần áo, An Nam Tú có thể cho phép Lý Lộ Từ kể chuyện xưa dỗ cô ngủ đã là một loại ban ân của công chúa điện hạ... Nếu như Lý Lộ Từ không nhìn ra được, nói không chừng tối nay An Nam Tú sẽ không ngủ yên, sau đó bắt đầu giày vò Lý Lộ Từ.
Nhớ lại đêm hôm đó cõng cô đi hơn mười dặm đường, Lý Lộ Từ liền không lạnh mà run, đây tuyệt đối là một chuyện kinh khủng.
Lý Lộ Từ còn muốn đi tắm, treo Tây phục của An Tri Thủy lên để ngày mai mang tới trường học, không có ý định giặt, loại Tây phục này không thể tùy tý giặt được. Còn quần áo của Kiều Niệm Nô thì Lý Lộ Từ không cần phải chú ý đến cái gì, ném vào máy giặt là xong chuyện, ngày mai cũng đem cho cô ta.
Lý Lộ Từ đi tắm, An Nam Tú cởi bít tất, mang dép lê đi thay đồ ngủ để cho Lý Lộ Từ ôm đi ngủ.
- An Nam Tú.
Lý Bán Trang gọi cô.
An Nam Tú dừng bước, nhìn qua cô, nhíu mày.
Cô có dự cảm, Lý Bán Trang sẽ nói ra lời đáng ghét.
- An Nam Tú, cô nói giữa Tú công chúa và lớp trưởng thì anh trai thích người nào hơn?
Lý Bán Trang muốn biết An Nam Tú sẽ nghĩ như thế nào.
- Ai thèm để ý đến chuyện này?
An Nam Tú không để ý tới Lý Bán Trang, đi vào trong phòng.
Lý Bán Trang rất muốn biết, nhưng đã đáp ứng anh trai nên không thể làm ầm ĩ quá với An Nam Tú, An Nam Tú nói không thèm để ý thì Lý Bán Trang sẽ không tin tưởng, nếu như dây dưa với cô ở vấn đề này quá nhiều, nói không chừng An Nam Tú sẽ nổi giận giày vò anh trai.
Vì vậy Lý Bán Trang cũng đi học, thành tích khóa văn hóa của cô không thể bị rớt xuống.
Sau khi Lý Lộ Từ tắm xong, nhìn thấy An Nam Tú không có ở trên ghế sa lon, liền đem hai cái gối ôm một lớn một nhỏ xếp lại ngay ngắn, sau đó ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, một bên thì sấy tóc.
Lý Lộ Từ nhặt được hai cái bít tất nhỏ, hẳn là của An Nam Tú, chắc đi thay đồ ngủ rồi quên cầm bít tất.
Bít tất màu trắng, không có một chút màu xám bẩn, chỉ là gót chân cùng đầu ngón chân in lên dấu vô cùng rõ ràng, nên không giống như là bít tất mới.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy cái mũi có một chút xúc động, rất may là đã kiềm chế, bởi vì toàn thân của An Nam Tú đều là mùi thơm,