Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 21: Gia đình
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Một trăm ngàn, đối với sinh viên đại học bình thường mà nói, đúng là một con số khiến người ta động lòng, biết rằng buổi biểu diễn Thượng xuân vãn hậu của Tiểu Thẩm Dương cũng chiếm một số lượng đáng kể, Lý Lộ Từ và Tiểu Thẩm Dương cùng một cấp bậc.
Thông thường, tuy rằng một trăm ngàn chỉ bằng một chiếc xe nhỏ gọn, chỉ là chiếc nhẫn kim cương nhỏ, bằng một mét vuông của căn nhà cao cấp trong tiểu khu, hoặc thậm chí là một bữa ăn, nhưng đối với Lý Lộ Từ mà nói, một trăm ngàn có thể giúp hắn hoàn thành xong bậc Đại học, mà không cần bôn ba đi kiếm tiền, cuối tuần có thời gian rảnh học bài hoặc là thăm em gái, hoặc nằm nhà xem phim, chơi điện tử chẳng phân biệt ngày đêm.
Lý Lộ Từ không nhớ rõ trước đến giờ hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền, và lời bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định lúc này hắn có thể sử dụng số tiền một cách triệt để.
Hắn chưa bao giờ gặp qua cha mình, chỉ nhận được vài bức email từ ông, với số từ ít ỏi hỏi thăm tình hình của hai anh em, căn bản không cảm nhận được sự quan tâm chân thành.
Tất nhiên, cho dù có là giọng điệu truyền cảm, văn chương cuốn hút, cũng không thể thay thế được tình thương của người cha đối với đứa con.
Lúc Lý Lộ Từ còn nhỏ, cũng từng rưng rưng nước mắt lên án người cha không tròn trách nhiệm này, bao nhiêu lời nói được gửi qua bưu điện, hỏi ông ta nếu đã sinh ra hai anh em họ, vì sao lại vứt bỏ, nếu bọn họ là sự trói buộc, thì sinh bọn họ ra làm gì?
Cho tới bây giờ, Lý Lộ Từ đã không xem ông ta là cha của mình, mỗi lần nhận được mail của ông, nhìn cũng không nhìn tới liền đem xoá đi.
Còn mẹ, không nói đến trách nhiệm của người mẹ, nhưng ít nhất vài năm bà lại đến thăm một lần, gần đây nhất là lần đưa tiền học phí trung học cho anh em Lý Lộ Từ, nếu không Lý Lộ Từ có cố gắng làm thêm cũng không có khả năng chi trả tiền học phí trường trung học tư nhân tốt nhất ở Trung Hải và sinh hoạt cho hai anh em.
Lý Lộ Từ sớm đã tự chăm sóc cho cuộc sống của bản thân và đứa em, nhưng hắn chỉ là một thằng con trai chưa đến tuổi hai mươi, hắn hi vọng mình có thể giống như những đứa bạn cùng tuổi, chỉ cần quan tâm đến thành tích cuối kỳ là tốt rồi.
Có một trăm ngàn trên tay, Lý Lộ Từ không cần phải chú ý đến các mục nhỏ trong phần tuyển dụng trên các bài báo và tạp chí, , cũng không cần bí mật chuẩn bị quà để tặng cho đứa em.
Dĩ nhiên, một trăm ngàn này cũng không phải là của một mình Lý Lộ Từ, cây kem một trăm ngàn của Công chúa điện hạ An Nam Tú chắc chắn muốn lấy đi.
Một trăm ngàn a, Lý Lộ Từ tròn mắt nhìn, thấy khó tin nhìn Giám đốc Cung, khuyến khích vài câu.
- Kinh phí của chúng ta có hạn, cậu hãy thông cảm.
Giám đốc Cung cho rằng Lý Lộ Từ cảm thấy số tiền này quá ít, dù sao chi phí cho trang phục và đạo cụ của họ tuyệt đối là con số hàng vạn, vội nói thêm.
Giám đốc Cung không thể không cẩn thận, sống ở Trung Hải, ông ta biết rõ ràng đây là một thành phố phồn hoa và xa xỉ nhất, có không biết bao nhiêu người có tiền có thế, một trăm ngàn đã là thu nhập của một số ít thành phần tri thức trong một năm, nhưng đối với những người nhà giàu mà nói, một trăm ngàn kia cũng có thể gọi là tiền sao?
Đã có người gọi điện đến mà mình lại không làm tốt mọi sự, cho dù chiếm đạo lý, làm cho hợp tình hợp lý, nhưng làm cho người khác không vui đối với ông ta cũng không có lợi. Công ty là nhà của người ta, dù Chủ tịch hội đồng quản trị đã đặt ra qui tắc không làm xí nghiệp gia đình, người nhà không được tham gia vào những sự việc nội bộ công ty, thế nhưng thật sự không có ảnh hưởng nào sao, nếu như vậy, Giám đốc Cung sớm đã không còn sống được đến lúc này.
Nhìn đứa bé gái kia ánh mắt giống như luôn được gắn trên đỉnh đầu, cậu bé này ít nhất thể hiện sự ngạc nhiên không vừa lòng, còn cô hoàn toàn không nghe, dường như muốn nói… một trăm ngàn, đó cũng được gọi là tiền hả? Ông nói mà không biết ngượng.
Giám đốc Cung ngày càng rõ ràng, người ta đến để chơi đùa chứ không để ý đến tiền, nhưng nếu anh đưa ít là không xem trọng người khác, không muốn cũng phải làm, nói rõ ràng điều lệ và chế độ công ty và những điều làm mình khó xử.
- Một trăm ngàn, cho một lần diễn?
Lý Lộ Từ sợ mình nghe nhầm.
- Tất nhiên, vẫn cần hai người phối hợp công tác.
Giám đốc Cung đã bày mưu đặt kế, không cho Lý Lộ Từ biết có người đã đi cửa sau. Ông ta cũng là người có năng lực, nếu không cũng không thể ngồi lên vị trí này, bỏ ra một trăm ngàn này, dưới điều kiện tiên quyết là không đắc tội với người ta, sau đó tận lực lấy lại phí tổn, không đến mức là bỏ hết ra để lấy lòng… Ân tình này tuy không đến lượt ông ta nhận, nhưng về mặt tài chính ông ta đã nói rất rõ ràng.
- Được, còn công việc nào nữa?
Lý Lộ Từ hoàn toàn đồng ý.
Giám đốc Cung hi vọng được uỷ quyền, trang phục của Lý Lộ Từ và An Nam Tú được phát triển cho các trò chơi trực tuyến như là nguyên mẫu của các thiết bị cao cấp, và bọn họ phải phối hợp chụp một tấm áp phích để tuyên truyền, nói như vậy một trăm ngàn không phải là chi phí diễn xuất, mặc dù lệ phí cấp giấy phép và chụp hình là khá cao, nhưng không phải là phóng đại.
Đương nhiên Lý Lộ Từ đồng ý, điều thích thú của hắn chính là chơi COSPLAY, không cần suy nghĩ kiếm tiền, về sau không thể dùng hai bộ trang phục này để đi diễn ở các công ty mạng khác diễn COSPLAY, đó cũng không là vấn đề gì.
Trợ lý Lưu giải thích công việc diễn xuất ngày mai cho Lý Lộ Từ, sau khi hẹn thời gian quay chụp áp