Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 226: Thuê phòng.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ đứng ở trên lưng Tú Tú, gió xuân tươi mát cứ việc táp vào người, Lý Lộ Từ lại không cảm thấy được một chút rét lạnh, thậm chí còn không nghe được tiếng gào thét, có lẽ tốc độ lúc này tuyệt đối vượt xa tốt độ của loài chim nhanh nhất.
Đây là điều từ trước đến nay chưa được thể nghiệm, Lý Lộ Từ chưa từng đi máy bay, nhưng hắn thấy cho dù là đi máy bay A380 xem ra cũng còn thua cảm giác hiện tại.
Con cua yên lặng bay đi, không có một chút chấn động, Lý Lộ Từ chỉ thấy như đang đứng trước một màn ảnh thật lớn, sau đó nhìn mọi thứ trước mắt dần dần rõ ràng hơn, sau đó xẹt qua bên người.
Lý Lộ Từ nhìn con kiến be bé Đại Bá Vương Long An Nam Tú đang ôm , đây vốn hẳn là cảnh tượng mà Lý Lộ Từ nhìn quen mắt, nhưng khi nhìn thấy dáng người con gái thon dài, mặc váy dài đoan trang tao nhã lại cầm một món đồ chơi bông như vậy, Lý Lộ Từ lại cảm thấy không được tự nhiên.
Không có gì ngoài trái tim của cô bé, đây là An Nam Tú trưởng thành, rất nhiều lúc An Nam Tú làm nũng với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ không có cách nào khác với cô ấy, luôn đau đầu, sau đó lại nghĩ đến khi An Nam Tú trưởng thành sẽ còn như vậy chăng? Lại muốn cô trưởng thành hơn về tính cách, trưởng thành về hình dáng.
Thật không ngờ không cần nhiều năm, hiện tại đã có thể nhìn thấy, Lý Lộ Từ đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình hiện tại chắc giống như khi cha mẹ nhìn thấy con mình trưởng thành.
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu, hắn cũng không rõ loại tâm tình này của cha mẹ là như thế nào, quan trọng nhất là việc hắn vô cùng bằng lòng chiếu cố trân trọng An Nam Tú, lại chưa từng xem cô trở thành con của mình, nhiều nhất chỉ là cảm giác với một cô em nhỏ, cũng chẳng phải là cảm giác thuần túy mà trong đó hỗn loạn một chút cảm xúc không nói nên lời.
Lý Lộ Từ quay đầu lại nhìn ngọn núi dần dần biến mất, nơi đó đã khôi phục nguyên trạng.
Mười bốn tuổi An Nam Tú đã có thể trở thành Đại hiền triết Thần thuật sư trẻ tuổi nhất Thiên Vân thần cảnh, và cô của mười năm sau, sức mạnh lại vượt quá tưởng tưởng, Lý Lộ Từ không thể lý giải cô làm như thế nào lại có thể phá sụp phân nửa ngọn núi lại phục hồi như cũ.
Nhưng cô lại làm được, hiện tại ở đó giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh, từng mảnh vụn cây cối vẫn xào xạc trong gió đêm như cũ, nham thạch như quay về dưới mặt đất, thậm chí tới con giun cũng sống lại quay về hang.
Chẳng lẽ đây là sức mạnh của Thần thuật sư mà An Nam Tú hay nói đến?
Lý Lộ Từ có chút hiểu được vì sao An Nam Tú xem thường Thần đồ, sáng tạo quả thật khó khăn hơn rất nhiều so với hủy hoại, tựa như nhân loại có thể tạo ra vũ khí hạt nhân san bằng mặt đất lại không có cách nào mang người thịt nát xương tan phục hồi như cũ.
Xe điện của Lý Lộ Từ cũng khôi phục nguyên trạng, chỉ tiếc không có điện vẫn là không có điện, An Nam Tú cũng sẽ không trở thành nguồn điện để nạp cho xe.
Lý Lộ Từ thực ra có một cảm giác như đang đặt một quả bom hình người ở nhà vậy.
- Côcó thể khôi phục hình dạng cũ không?
Lý Lộ Từ ngẫm lại liền cảm thấy đau đầu, trong nhà nuôi một cô bé thì không có việc gì, đằng này nuôi một đại mỹ nữ, chuyện xảy ra nhiều hơn.
- Không biết, nhưng khẳng định không phải chuyện một hai ngày.
An Nam Tú để ý chính là mười năm dài không lớn nổi, về phần hình dạng này duy trì mấy ngày thì cô chẳng quan tâm. Nếu có vấn đề gì thì cũng là chuyện Lý Lộ Từ phải lo lắng, còn thì không liên quan đến cô.
- Ai, từ lúc mang cô về nhà, tôi bắt đầu nói dối với mọi người, bao gồm Lý Tử.
Lý Lộ Từ buồn bực nói, hiện tại vừa muốn bịa ra một lời nói dối, nhất định càng ngày phải càng dùng nhiều lời nói dối hơn để che lấp, Lý Lộ Từ nghĩ không sớm thì muộn có một ngày sẽ không có cách nào che lấp nữa.
- Theo ý nghĩa của cái xã hội này mà nói, nhân loại là một sinh vật có năng lực chịu đựng cực kì hữu hạn, nói dối là các khi người vô lực đối mặt sự thật, là an ủi tốt nhất, còn nói thật, nhân loại sẽ thể không thể duy trì sự tiến bộ và ổn định của quần thể.
An Nam Tú thản nhiên phân tích, cuối cùng cô kết luận một câu không hề liên quan:
- Nếu anh nói dối với tôi, tôi sẽ dùng mười ngàn câu nói dối báo đáp anh.
- Như vậy đi, tôi đến khách sạch thuê căn phòng, cô ở vài ngày. . . Sau đó tôi nói với Lý Tử là An Nam Tú phải đi ra ngoài chơi vài ngày.
Lý Lộ Từ cảm thấy không cần mang An Nam Tú về là tốt hơn, tuy rằng không biết bộ dáng An Nam Tú có thể mang tới phiền toái gì, nhưng một khi có phiền toái, Lý Lộ Từ tuyệt đối khẳng định đó sẽ là một cái phiền toái ngoài sức tưởng tượng.
An Nam Tú gật gật đầu.
Ở một nơi hẻo lánh, An Nam Tú nói:
- Khách sạn phải dùng chứng minh thư để đăng ký, tôi dùng ẩn thân thuật đi theo sau anh, anh thuê một phòng tốt tốt rồi tôi và anh đi vào.
- Chuyện này cũng biết à?
Lý Lộ Từ không ngờ An Nam Tú lại biết chuyện này.
- Anh dắt Tú Tú đi.
An Nam Tú mang dây thừng giao cho Lý Lộ Từ, sau đó cô biến mất ngay trước mắt Lý Lộ Từ.
- An Nam Tú?
Thần kinh Lý Lộ Từ cũng đã đủ vững, một người lớn trực tiếp biến mất cũng chẳng có cảm giác gì.
- Đi mau, tôi muốn ngủ.
- Còn con cua . . .
Lý Lộ Từ không biết An Nam Tú vì sao muốn cho hắn giữ thứ này, tuy nhiên hắn tuyệt đối không có dũng khí như An Nam Tú dắt con cua đi tới đi lui.
- Ai, thôi đi.
Lý Lộ Từ nhét Tú Tú vào túi tiền của mình.
Đi vào cửa khách sạn, bảo vệ ngăn cản Lý Lộ Từ, chỉ chỉ tấm biển bên cạnh: “Y phục không đàng hoàng, xin miễn đi vào”.
Trên người Lý Lộ Từ bùn đất gần như bám đến hai cân, hắn bị chôn qua một lần.
- Tôi chỉ cần một nơi để tắm rửa, nghỉ ngơi một chút.
Lý Lộ Từ lấy ra túi tiền, cho bảo vệ nhìn thấy xấp tiền nhân dân tệ bên trong, bởi vì sinh nhật Lý Tử, cho nên mang tiền nhiều một chút, rút ra một tờ làm tiền boa.
Không có cách nào khác, kẻ có tiền y phục không đàng hoàng là có thể hiểu và chấp nhận, nếu là người nghèo mà y phục không đàng hoàng mới là chân chính xin miễn đi vào, Lý Lộ Từ nhất định phải biểu hiện mình không phải là tuýp người phía sau.
Vì thế Lý Lộ Từ đi vào.
Lý Lộ Từ hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong đại sảnh, Lý Lộ Từ cố gắng dường như không có việc gì.
- Cho tôi một phòng đơn.
Một người mở phòng đôi sẽ có chút kì quái.
Nữ lễ tân nhìn mặt mày nhọ nhem của Lý Lộ Từ, cô nín cười và tò mò, cho Lý Lộ Từ