Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 278: Em gái luôn là em gái.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Cứ việc bị An Nam Tú hoàn toàn nhìn thấu tâm sự, nhưng Lý Lộ Từ vẫn là vui vẻ, An Nam Tú luôn cho rằng chính mình không có khả năng sai, nhưng Lý Lộ Từ cũng không có cảm giác như vậy, chuyện An Nam Tú làm hỏng thật sự nhiều lắm, Lý Lộ Từ thà rằng tin tưởng em gái hắn chỉ từng nếm qua một viên Trường Sinh đan, thời điểm ăn viên thứ hai thì không có phản ứng.
- Được, chúng ta cùng tưởng tượng một câu chuyện xưa, Lý Bán Trang nhất định phải là em gái Lý Lộ Từ bằng không Lý Lộ Từ sẽ phải chết ... Rất nhiều năm trước, nói chung là có một vị thần nào đó đi tới Địa Cầu, cô ta cầm trong tay một nhánh cây sinh mạng, đương nhiên cô ta còn có một thần đồ đi theo, chính là con khỉ cầm gậy gộc. Nay vị thần đã chết, biến thành cây sinh mạng, nhánh cây kia trong tay cô rơi rụng ở thế giới này, cái nhánh cây kia bởi vì không thích ứng với thế giới thấp kém này cho nên có vô số loại quả sinh mạng kém. Quả sinh mạng này không thể chế tạo ra sinh mạng, nhưng ăn nhiều về sau vẫn có thể khiến sinh vật thấp hơn mạnh hơn... Đương nhiên, vẫn là sinh vật thấp hơn, không có gì khác nhau về bản chất... Rất nhiều năm sau cây sinh mạng kia lại kết quả, vị thần kia lại sống lại ...
- Từ từ... vậy Lý tửcó cái quan hệ gì với tôi và Lý tử?
Lý Lộ Từ luôn luôn bội phục suy nghĩ thiên mã hành không cùng sức tưởng tượng của An Nam Tú, ngay cả “Thần Điêu Hiệp Lữ” cô cũng có thể vặn vẹo thành như vậy, như vậy sửa đổi “Tây Du ký” tuyệt không kỳ quái.
- Đừng có ngắt lời tôi.
An Nam Tú đang thích thú nói, làm một người có năng lực học tập mạnh mẽ, An Nam Tú đang nghe Lý Lộ Từ nói hươu nói vượn và kể mấy chuyện xưa, đương nhiên cô cũng sẽ kể chuyện xưa , vừa bị Lý Lộ Từ gián đoạn, cô liền nhớ tới một chuyện thú vị hơn:
- Tối nay tôi kể chuyện xưa cho anh nghe.
- Cô không nói bây giờ sao?
Lý Lộ Từ đang lòng như lửa đốt muốn nghe.
Nhìn Lý Lộ Từ thích chuyện xưa của cô như vậy, An Nam tú có chút đắc ý, giang hai cánh tay.
- Để làm gì?
Lý Lộ Từ khó hiểu.
- Anh kể chuyện xưa cho tôi đều là anh ôm tôi, tôi kể chuyện xưa cho anh, đương nhiên phải là tôi ôm anh.
An Nam Tú không kiên nhẫn lập tức bắt tay vào làm.
- Nhanh lên một chút.
- Cô ôm tôi?
Lý Lộ Từ tỏ vẻ hoài nghi.
- Đây là một động tác mà cô không thể hoàn thành.
An Nam Tú đi tới ôm Lý Lộ Từ, quả nhiên cô là không thể bắt chước động tác Lý Lộ Từ ôm chặt cô vào lồng ngực.
An Nam Tú không cam lòng:
- Anh đến ngồi vào trong lòng tôi.
Đối với loại người không bị thực tế vô tình đả kích, Lý Lộ Từ phải làm cho cô nhận ra sự thật tàn khốc, vì thế đi tới ngồi vào trong lòng An Nam Tú.
- Tránh ra... Tránh ra... Đè chết tôi ...
Lý Lộ Từ tương đối lớn lập tức đè lên An Nam Tú, An Nam Tú cố gắng đẩy Lý Lộ Từ ra, kết quả thất bại, ngã xuống ngửa ra sau trúng tấm thảm, dùng sức đấm hắn.
Lý Lộ Từ mỉm cười, không dám thật sự đè cô, vội vàng ngồi tránh qua một bên:
- Tốt lắm, bây giờ có thể tiếp tục nói.
An Nam Tú trừng mắt nhìn hắn, không có lương tâm, thật ngồi xuống, ho khan hai tiếng:
- Không nói, tôi muốn đi ngủ.
- Nói xong hãy ngủ tiếp, nói xong tôi ôm cô ngủ.
Lý Lộ Từ thật muốn biết chuyện xưa của cô, chuyện xưa của An Nam Tú cũng không phải thuần túy vô nghĩa, nhất định luôn luôn có đạo lý, Lý Lộ Từ theo không kịp ý nghĩ của cô nhưng có thể nắm bắt một ít trọng điểm bên trong, kỳ thật Lý Lộ Từ chẳng qua là muốn nghe một chút tình tiết mà thôi.
- Anh ôm tôi trước, tôi liền nói.
An Nam Tú suy xét một chút, chỉ vào kem cây nói:
- Hơn nữa thời điểm anh ôm tôi, tôi còn muốn ăn kem cây.
- Được.
Lý Lộ Từ đều đáp ứng rồi, trước kia không cho phép An Nam Tú vừa ăn kem cây vừa ngồi trong lòng , bởi vì cô ngồi xuống trong lòng Lý Lộ Từ liền thích náo loạn, sau đó làm nước kem rớt trên quần áo Lý Lộ Từ .
An Nam Tú lúc này mới hừ một tiếng đứng lên, sau đó xuất ra một lều trại, để Lý Lộ Từ dựng lên.
Lý Lộ Từ đối với voeeck An Nam Tú bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra đồ vật mà bản thân cần một chút cảm thán cũng không có, lều trại này nói chung là đồ An Nam Tú tự mình dùng. Một mình cô dùng cũng đủ lớn, cũng chỉ là vừa vặn đủ cho Lý Lộ Từ và cô cùng nhau dùng, lều trại dùng vật liệu Lý Lộ Từ không biết xuất xứ, vô cùng mềm nhẹ, sau khi căng lên vẫn còn cực kỳ co dãn, Lý Lộ Từ thử thử, trình độ chắc chắn vượt xa những loại lều trại hắn biết trên Trái đất.
Đỉnh lều trại không ngờ là trong suốt, An Nam tú nói đó là một loại nước mềm tinh, có thể gấp, mở ra về sau không có một chút nếp gấp ảnh hưởng đến việc xem cảnh đêm.
Lý Lộ Từ đem thảm kia bỏ vào, sau đó vội vã mà ôm lấy An Nam Tú ngồi xuống.
Tú Tú cũng đi theo vào, An Nam Tú điểm chân đá nó ra ngoài, Tú Tú đành phải quơ quào hai cái càng ở cửa bảo vệ lều trại.
- Hiện tại có thể nói chưa?
Hứng thú của Lý Lộ Từ đã bị cô nâng lên mười phần.
An Nam Tú mút kem cây, sau đó miễn cưỡng duỗi duỗi vòng eo nho nhỏ, thoải mái hừ một tiếng.
- Tốt lắm, nói tiếp cái chuyện xưa kia... Vị thần kia lại sống lại, con khỉ kia của cô ta đã không biết tung tích, vừa mới tỉnh táo lại cô ta căn bản là không nhớ rõ mình từng là một vị thần, cô ta giống tất cả trẻ con bình thường từ trên cây rớt xuống, sau đó được người thế giới này thu dưỡng, đợi cho cô lớn lên lập gia đình, kết quả chồng của cô ta