Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 282: Cứu người.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Một người đàn ông và một người phụ nữ nói chuyện phiếm với nhau thì dường như nhất thời không có ý muốn chấm dứt, hơn nữa trò chuyện càng lâu càng vui vẻ.
Lý Lộ Từ và An Nam Tú buộc phải tiếp tục ở lại trong lều, nhìn thấy An Nam Tú chốc chốc cái miệng nhỏ mím lại, lát lát quai hàm hợp lại, rồi đôi lông mày rướn lên, Lý Lộ Từ biết cô thấy khó chịu ở chỗ nào, chắc chắn cô đang nghĩ thân là công chúa điện hạ, sao có thể tránh né động vật cấp thấp? Bị phát hiện liền giết chết hai người đó được rồi, cách ôn hòa hơn một chút là làm họ ngất xỉu….
Chuyện này đối với An Nam Tú mà nói, có lẽ rất khó tha thứ, hơn nữa lại là chuyện tổn hại đến thân phận tôn quý của công chúa điện hạ, Lý Lộ Từ biết có mình bên cạnh cô ấy sẽ không phải không kiêng nể gì mà làm xằng bậy, vì thế yên tâm nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô nghịch ngón tay mềm mại tinh tế của cô, hứng thú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt biến ảo đa đoan của cô.
An Nam Tú rầu rĩ sinh ra tức giận, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Lộ Từ, cố gắng nhíu chặt lông mi cho hắn xem,không ngờ hắn lại còn có tâm chí nô đùa cùng cô. An Nam Tú tức giận, bất bình xoay qua, hừ một tiếng:
- Nhanh lại đây ôm tôi.
Lý Lộ Từ giang hai tay kéo cô vào trong lòng, An Nam Tú lúc này mới cảm thấy coi như ở đây không lãng phí thời gian, trán chạm nhẹ vào cổ Lý Lộ Từ, dựa vào một cách rất thoải mái, hô nhỏ:
- Lý Lộ Từ ….
- Cái gì?
Lý Lộ Từ hỏi, lều vẫn có tác dụng cách âm nhất định, tin rằng nói nhỏ như vậy, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy gì hết, huống chi tiếng gió bên ngoài khá to, nếu như không gây ra động tĩnh gì lớn, bên ngoài chắc chắn không nghe thấy.
- Gọi tên anh chơi thôi…
An Nam Tú tất nhiên không có chuyện gì, chẳng qua là có khi ở bên Lý Lộ Từ, không muốn nói gì, chỉ muốn gọi tên hắn, hắn liền đáp lại, cảm giác được có hắn ở bên cạnh khiến An Nam Tú rất vui.
- An Nam Tú …
Lý Lộ Từ cũng gọi tên của cô chơi.
An Nam Tú cố ý suy nghĩ, khóe miệng khẽ mỉm cười, lại có chút không hài lòng:
- Nghe không hay.
- Cô thấy tên của mình nghe không hay à?
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, dựa vào dựa vào chuẩn mực yêu thích cái tên của An Nam Tú, An Nam Tú hẳn là cái tên hay nhất trên thế giới.
- Anh chỉ gọi tên tôi thôi sao?
An Nam Tú nhớ lại Lý Lộ Từ luôn gọi Lý Bán Trang là Lý tử, Lý tử, gọi thân mật như thế, nhưng mà Lý Lộ Từ chỉ biết gọi An Nam Tú, nhiều nhất cũng chỉ là gọi công chúa điện hạ mà thôi, có điều lúc gọi công chúa điện hạ An Nam Tú vẫn thích ánh mắt và giọng nói dịu dàng của Lý Lộ Từ, nhưng mà có nhiều lúc hắn gọi cô là công chúa điện hạ căn bản là để chế nhạo cô.
Còn có Tú công chúa… đó là khi đi cùng Lý Bán Trang, An Tri Thủy chế nhạo cô, tóm lại phải gọi thật thân mật.
- Trên thế giới này của chúng tôi chỉ có vài đất nước có công chúa, đa số không có công chúa, không tiếp cận được… nhưng mà từ “ công chúa” này lại thường xuyên được dùng… ví dụ, cô là công chúa của tôi…
Lý Lộ Từ ôm chặt An Nam Tú, chỉ cần ôm cô, ngửi mùi hương trên người cô, Lý Lộ Từ liền cảm thấy vô cùng vui mừng, rất thích cô gái này.
- Tôi vốn là công chúa mà.
Lý Lộ Từ này thật ngốc, không hiểu sao lại nói như thế?
- Không phải vì cô là công chúa mới là công chúa của tôi, cho dù cô không phải là công chúa, thì vẫn là công chúa của tôi, hiểu chưa?
Lý Lộ Từ cúi đầu hôn lên đôi môi của cô bé có ánh mắt như búp bê kia.
- Vậy ý anh là, cho dù tôi không phải là công chúa anh cũng sẽ thích tôi, giống như bây giờ sao…
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú có chút ửng hồng, tuy Lý Lộ Từ tốt với mình là điều đương nhiên, nhưng nếu như nguyên nhân chính là do cô là công chúa, hắn là người hầu của cô ấy, như thế An Nam Tú thế vô cùng tức giận.
- Đương nhiên, cho dù không phải là công chúa tôi vẫn thích cô như bây giờ, muốn ngay lập tức ôm cô vào trong lòng, không ngừng hôn cô, muốn ngậm đầu lưỡi bên trong cái miệng sợ hãi kia, muốn…
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú hai má đỏ bừng, đôi môi mềm mại, mọng nước, yết hầu di chuyển lên xuống, cố gắng nhẫn nại kiểu kích động này, cảm giác giống như lúc đó ở giữa hành lang cùng An Tri Thủy.
An Nam Tú ôm cổ Lý Lộ Từ , miệng khẽ kêu tên Lý Lộ Từ và mấy từ như là “thích”, “ghét”, “ngốc”, “tôi” cùng lúc, nhào vào trong lòng Lý Lộ Từ bất động, cảm giác nghẹn ngào thẹn thùng, tuy rằng Lý Lộ Từ thích mình làm những việc như thế, nhưng vẫn cảm thấy tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, cái cây sinh mạng kia lại muốn chạy ra cùng Lý Lộ Từ giằng co.
- Chờ hai người bọn họ ngã xuống, chúng ta lại chơi một lúc..
An Nam Tú vẫn chưa muốn về nhà.
- Gì cơ?
Lý Lộ Từ không giống cô bé chìm đắm trong cảm xúc liền mơ mơ màng màng đứng lên.
- Hai người bọn họ sẽ ngã xuống… vừa nãy Tú Tú gặm chân lan can mất một ít rồi..
An Nam Tú chỉ vào lan can bên ngoài, nói.
Lan can của mái nhà là kiểu phân đoạn, hai đoạn inox chốn đỡ một đoạn lan can chưa đến 2 m, hai người kia dựa vào lan can, chân lan can quả nhiên bị Tú Tú gặm còn lại một ít, hai người kia vẫn đang nói chuyện đùa giỡn hồn nhiên chưa phát hiện ra.
Người đàn ông kia như đang kể chuyện vui gì, người phụ nữ cười lớn, nắm tay đấm vào ngực người đàn ông, người đàn ông cũng cười to, ôm người phụ nữ vào ngực, thuận hướng liền dựa vào lan can.
“ Pàng”
Lan can vừa gãy, hai người giật mình, lại không tự chủ được ngã ngửa xuống dưới.
Lý Lộ Từ kinh hãi, vội từ trong lều chạy ra, đứng ở bên mép tòa nhà cao