Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 284: Hoài nghi.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Bán Trang cầm cây kẹo bông nhìn đi nhìn lại.
Bình thường thì, An Nam Tú cực ít khi chủ động khiêu khích Lý Bán Trang, thỉnh thoảng chủ động thì cũng bình thường, nhưng nếu muốn An Nam Tú chủ động tỏ thiện ý với Lý Bán Trang thì là điều tuyệt đối không thể, cho nên Lý Bán Trang kết luận An Nam Tú đưa cho cô chiếc kẹo này tuyệt đối không thể đơn giản như bạn bè bình thường tiện tay mới nhau ăn, bên trong nhất định có gì đó mà Lý Bán Trang không biết, biết rồi sẽ quyết không ăn.
- Trường sinh đan, người thường ăn có thể kéo dài tuổi thọ mấy trăm năm, người hái từ trên cây xuống cũng có thể kéo dài tuổi thọ. Dựa vào tùy từng cây sinh mệnh mà hiệu quả cũng không giống nhau, tuy nhiên có thể cải thiện chức năng cơ thể là điều không cần phải nghi ngờ, cho dù là tôi cũng sẽ thường xuyên ăn.
An Nam Tú lấy luôn một viên ra ăn.
- Rõ ràng là kẹo mút Alps, còn là vị sữa.
Lý Bán Trang nghe từ miệng An Nam Tú lại thành Trường sinh đan, xì một tiếng rồi bật cười, dù gì thì An Nam Tú cũng ăn rồi, Lý Bán Trang cũng không nghi ngờ gì, ngậm trong miệng sau đó uống sữa đậu nành.
Kẹo trơn tuột, lập tức trôi vào cổ họng nuốt xuống dưới, Lý Bán Trang sợ nghẹn, vội vàng uống sữa đậu nành.
- Không có vị gì cả.
Thấy An Nam Tú chằm chằm nhìn mình, Lý Bán Trang tiếc nuối nói.
An Nam Tú lại lấy một viên đưa cho Lý Bán Trang, Lý Bán Trang liền ngậm, nói:
- Cũng ngon đấy chứ, còn nữa không?
- Đây là Trường sinh đan, không phải một cái kẹo bông có thể đổi lấy được.
Lý Bán Trang hỏi, An Nam Tú liền không cho nữa.
Lý Bán Trang cười, nhận ra rằng An Nam Tú không coi cây kẹo là chuyện gì to tát cả, nhưng tự cô hỏi thì cô ấy sẽ không đưa, tính tình An Nam Tú là như vậy.
An Nam Tú không nói thêm gì, cảm thấy Lý Bán Trang đáng ra nên cảm kích cô. Nếu An Nam Tú không đến thế giới này, nhiều năm sau Lý Lộ Từ chết mất rồi, Lý Bán Trang vẫn còn cô đơn sống.
Còn may là tự mình đến rồi, An Nam Tú rất mừng vì Lý Lộ Từ không thể chết nữa, rồi lại nghĩ nếu mình không đến cuộc sống của Lý Lộ Từ sẽ ra sao?
Bản thân cô chưa từng bao giờ nghĩ ở một không gian khác, thời điểm khác có một người có thể ôm vô, ru cô ngủ… nhớ về lúc đó An Nam Tú mỉm cười ngọt ngào. Đó thật là chuyện rất thú vị.
- Anh ăn xong rồi.
Lý Lộ Từ để bát vào trong bếp, đi ra cửa:
- Anh đi đến trường đây.
- Vẫn còn sớm mà?
Lý Bán Trang nhìn đồng hồ, bảy giờ còn chưa đến.
- Mấy đứa vẫn có thể được giấc ngủ còn gì.
Lý Bán Trang đi làm thêm bắt đầu từ chiều, cuộc sống làm thêm của cô ấy bắt đầu rồi, dù sao cũng không cần để ý có thể hay không, học viện âm nhạc Trung Hải chuyên ngành đứng nhất, thành tích kém hơn vấn đề cũng không lớn, hơn nữa thành tích của cô ấy không thể quá kém, cho dù thành tích thất thường cũng có thể lên theo được, hơn nữa học viện âm nhạc Trung Hải yêu cầu thành tích văn hóa kém xa so với đại học bình thường. Lý Lộ Từ cũng đồng ý cho cô đi làm thêm, giống kỳ nghỉ hè, đều là buổi tối mười giờ tan ca.
- Làm như chúng em là lợn hả.
Lý Bán Trang buông câu oán trách, cô ấy từ trước đến giờ đều nghỉ ngơi và làm việc rất đúng giờ, khỏe mạnh.
An Nam Tú không nói gì, chẳng buồn phản bác Lý Bán Trang không đủ tư cách dùng từ “chúng tôi”.
Lý Lộ Từ xuống nhà, dắt xe, chậm rãi đi đến khu đình trong khu tập thể, Kiều Niệm Nô ngồi đấy, cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, trên sợi tơ tằm dính hạt sương mong manh.
Lý Lộ Từ đứng trên gác đã nhìn thấy cô ấy rồi, cô vẫn ngồi chỗ đấy không nhúc nhích, Lý Lộ Từ liền đi xuống trước, lúc này cũng nhìn đình Kiều Niệm Nô, thực ra trong tâm thấy rất phức tạp, không thoải mái hoặc nói thẳng ra là thấy thất vọng.
Tuy nhiên hắn cảm thấy người như Kiều Niệm Nô có liên quan đến bộ phận cao cấp quốc gia khẳng định không có mấy tình nghĩa có thể kể, nhưng đối với Lý Lộ Từ thì Kiều Niệm Nô ngoài vẻ bề ngoài có vẻ lạnh lùng thì trong chính cái tên lại toát ra mười phần ôn hòa và mùi vị của tình người, bất luận là cô ấy giúp đỡ giải quyết nguy cơ bại lộ, hay là khám sức khỏe thi đại học, những chuyện nhỏ con, hoặc như là giấu cấp trên một số chuyện của Lý Lộ Từ cũng đều như vậy. Làm cho Lý Lộ Từ tin tưởng nhất vẫn là câu nói cô ấy là người đến để bảo vệ Lý Lộ Từ chứ không phải đến để lợi dụng hắn.
Nhưng tối qua ở khu thể thao tiếp tục cuộc đấu kéo dài, Kiều Niệm Nô vẫn không xuất hiện, mà lần trước ở khu Trung Hải cũ cô ấy vẫn đến kịp. Cho dù Lý Lộ Từ không quen dùng âm mưu và suy nghĩ không lành mạnh phỏng đoán người khác, nhưng lúc này vẫn khó có thể làm tiêu tan ý nghĩ.
Lý Lộ Từ vẫn đi tới, hắn cảm thấy không cho người khác cơ hội giải thích thật là hành vi rất vô thách nhiệm, mặc kệ là đối với chình mình hay đối với người khác đều vậy.
Kiều Niệm Nô nhìn thấy Lý Lộ Từ, đôi hàng mi dài nhè nhẹ run lên, cô ấy từ từ đứng dậy, liếc Lý Lộ Từ, tinh thần vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như trước.
- Không có chuyện gì chứ.
Kiều Niệm Nô khẽ mở miệng nói, nhìn thấy Lý Lộ Từ không có ý nói gì, ánh mắt hiện lên chút tức giận, nhưng sau ánh mắt ấy vẫn có nét bình tĩnh.
- Vẫn còn bộ xương, chưa chết.
Lý Lộ Từ cười cười, hắn nhìn thấy tâm trạng Kiều Niệm Nô qua ánh mắt ấy, chỉ là không hiểu vì sao lại có loại cảm xúc ấy.
- Điện thoại của anh này.
Kiều Niệm Nô lấy từ túi cô ra, lấy ra chiếc điện thoại di động của Lý Lộ Từ.
- Cảm ơn, tôi còn đang lo phải đi mua điện thoại mới.
Lý Lộ Từ không biết mình còn đủ vận may để có thể mua ngay được một chiếc điện thoại di động không tồi với giá