Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 292: Con kiến pha lê.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Bán Trang đánh giá chiếc vòng cổ trong hộp, quả thật rất được, đối với một cô gái mà nói, đeo vòng cổ như vậy đứng ở trên sân khấu được vạn người nhìn chăm chú thoáng giống như minh tinh, tất cả tiêu điểm trong ánh mắt đều ở trên người mình nhất định là vô cùng thỏa mãn, con gái trời sinh chính là có mong ước đưng trước màn ảnh và sân khấu.
Lý Bán Trang khép hộp lại, che đi châu quang xán lạn, trả lại trong tay An Tri Thủy khiến cô nắm chặt:
- Đây là lễ vật cha của chị đưa cho chị, em càng không thể lấy.
Trong lòng Lý Bán Trang có chút ảm đạm, nhìn ra được quan hệ giữa An Tri Thủy và cha cô cũng không giống như cha và con gái như bình thường, nhưng Lý Bán Trang có thể khẳng định vẫn còn có phần tình cảm cha con, nhưng Lý Bán Trang ngoại trừ xem qua mấy phong thư mà cha viết cho anh trai, thì với cha không có chút ấn tượng, chỉ khi ở trường học báo danh lấy hộ khẩu thì mới có thể nhìn thấy tên của cha mà thôi.
- Vì sao? Chị cũng đã nói nguyên nhân rồi.
An Tri Thủy không thể chấp nhận một cuộc thi trận đấu có chứa gian dối, chính cô chưa bao giờ làm chuyện như vậy, về phần thành tích giả dối An Tri Thủy càng không cần, mỗi lần nhìn thấy vòng cổ này đều khiến An Tri Thủy cảm thấy mình giống như là bộ quần áo mới của Hoàng đế vậy, trong hồi ức có cảm giác được không phải là vinh dự và thỏa mãn, chỉ có tràn đầy xấu hổ mặt nóng bừng.
- Em cảm thấy có khả năng chị hiểu lầm bác An rồi, nếu ông tổ chức trận đấu mời người tới tham gia, vậy vì sao bác không chọn những người có trình độ kém hơn so với chị, hoặc là nói những người đó căn bản là không dám đàn hay hơn so với chị? Nhưng loại tình huống này cũng không xuất hiện, hơn nữa đều là trẻ con tham gia trận đấu, không có nhiều cha mẹ vì một chút tiền lại bắt con của mình phải thất bại như vậy.
Mặc dù vứt bỏ chỉ số thông minh, chỉ số cảm xúc (EQ) Lý Bán Trang và An Tri Thủy cũng không cùng một đẳng cấp, An Tri Thủy nghĩ không rõ rất nhiều chuyện, Lý Bán Trang lại rõ ràng hơn rất nhiều. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình nghèo khó sẽ hiểu được đạo lý đối nhân xử sớm thế hơn nhiều, đương nhiên như An Tri Thủy cũng là cực kỳ hiếm thấy, hiện tại rất nhiều con nhà giàu càng hiểu rõ lòng người hơn.
- Vậy thì đã sao, chị làm sao mà được giải nhất chứ? Khi đó chị vừa mới học đàn dương cầm không lâu, so với người khác kém xa.
An Tri Thủy vẫn không hiểu rõ.
- Mặc dù nguyên nhân vẫn là có bác An ở trong đó, nhưng có lẽ ông ấy cũng không phải cố ý. Có lẽ trận đấu lần đó là bác ấy tài trợ, hoặc nói người đứng ra tổ chức trận đấu là thuộc hạ của ông, biết con gái của ông chủ tham gia trận đấu, cho dù cha chị không nói cái gì, để ông chủ cao hứng nên bọn họ trước hết điều động nội bộ cho giải quán quân là chị.
Lý Bán Trang còn nhớ rõ hồi tiểu học ba học sinh xuất sắc đều không thể thiếu được con của giáo viên, trường học cấp hai có trận đấu ca xướng, đứng thứ nhất chính là con gái hiệu trưởng.
- Bọn họ sao có thể làm như vậy? Ban giám khảo đều là những thầy cô mà trước kia chị vô cùng kính trọng.
An Tri Thủy rất buồn, cô cảm thấy nếu là cha tổ chức trận đấu dụ dỗ cô vui vẻ vậy mọi người đương nhiên là phối hợp biểu diễn, nhưng nếu những đứa trẻ đó đều là thí sinh, vậy mọi người công bằng so tài, ban giám khảo lại mặc kệ cố gắng của người khác, là người không có nguyên tắc như vậy sao có thể đi làm giám khảo?
- Các lão sư (thầy cô) chưa chắc đã không nói nguyên tắc ... Được rồi, hôm nay khá cao hứng, không cần nhớ mãi sự tình không vui này, vòng cổ này tự chị tự bảo quản cho tốt.
Lý Bán Trang kiên quyết sẽ không nhận.
- Bác An đưa cho chị vòng cổ này, chỉ bởi vì chị là con gái của ông, cho nên mặc kệ chị được giải nhất hay thi rớt, ở trong mắt người cha, tham gia trận đấu và phát huy khả năng của chính mình thật tốt mới là điều tuyệt vời nhất, đây mới là nguyên nhân ông đưa cho chị vòng cổ, cùng với cái danh hiệu đứng đầu không có bao nhiêu quan hệ, chị đưa nó cho người khác bác An khẳng định rất thương tâm.
- Ông ấy mới không thương tâm, ông ấy sớm đã quên rồi.
An Tri Thủy có chút xấu hổ, cảm giác mình còn không biết điều bằng Lý Bán Trang, còn muốn em gái Lý Lộ Từ nói cho mình nghe việc này.
- Tóm lại hôm nay chị có thể đến cùng bọn em chúc mừng, mọi người đều thật cao hứng. Lễ vật cũng không quan trọng nữa, chỉ cần không phải lễ vật có giá trị kỷ niệm đối với chị như vậy, lần sau chị tùy tiện đưa cái gì em đều sẽ nhận. Em cũng không khách khí với chị dâu.
Lý Bán Trang lại đè thấp thanh âm, những lời này thật cũng không phải khách sáo, Lý Bán Trang thực có vài phần coi An Tri Thủy là chị dâu, An Tri Thủy cũng là người giống như bạn gái chính thức của anh trai nhất.
- Lý Tử…Em thật là…
An Tri Thủy ngượng ngùng, nhìn thoáng qua đang có chút oán giận Lý Lộ Từ hôm nay mời cô đến đây nhưng mà tâm lại không có ở chỗ cô, còn xuống bếp làm thức ăn ngon cho An Nam Tú nữa.
- Em nói chị tặng lễ vật cho Tú Công Chúa, cô ấy có nhận không?
- Cái này thật khó nói…
Lý Bán Trang không thể khẳng định, việc của An Nam Tú ai có thể cân nhắc chuẩn? Lý Bán Trang ngẫm nghĩ một chút.
- Chị tốt nhất là gửi anh trai chuyển hộ, vậy vấn đề sẽ không lớn nữa.
An Tri Thủy nghiêng thân mình, lấy túi xách đến giữa hai người, sau đó che tầm mắt bên kia, xuất ra một vật trang sức pha lê thật to, lại có đầu to thân nhỏ như mình con kiến. Nó có vẻ mặt đáng yêu và cặp mắt tròn tròn, bên trên được khảm đầy pha lê sáng loáng.
- Hì hì, chị nhìn thấy ở quầy bán ngọc trai Swarovski bên kia, số lượng có hạn, Tú Công Chúa nhất định rất thích.
An Tri Thủy có chút đắc ý, bởi vì mình rất ít khi vì người khác chọn lễ vật, nhưng cảm thấy mỗi lần mình chọn lễ vật đều rất được, ít nhất lễ vật của cô cũng rất hiếm lạ.
- Rất đẹp.
Lý Bán Trang lần này là thật tâm ngạc nhiên thán phục khi chia sẻ bảo bối xinh đẹp cùng với một