Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 295: Kẻ trộm.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Tri Thủy vốn cùng với Lý Lộ Từ đi mua con kiến pha lê, nhưng cô vẫn không có cách nào chấp nhận Lý Lộ Từ nói thích cô ngay trước mặt cô, chỉ có thể dùng từ "yêu thích giữa bạn bè với nhau" ngụy trang gửi tin nhắn cho hắn mà thôi, nhưng vẫn chạy mất.
Lý Lộ Từ một mình đi mua, cho dù đi xe điện cũng không nhịn nổi thường thường lấy ra di động nhìn đi nhìn lại tin nhắn kia, thấy một lần lại một lần cảm thấy cảm giác ngọt ngào của hương vị tình yêu, đó là lời thổ lộ của một cô gái.
Con kiến pha lê rất quý, Lý Lộ Từ vẫn không chút do dự mua, ở trên đường còn mua mấy chén mật ong Citron (ta chả biết cái món gì nữa. Biên: là Trà mật ong của Hàn Quốc) trở về.
Về đến nhà vừa mở cửa, liền nhìn thấy An Tri Thủy mặt hồng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, An Nam Tú ôm con kiến đại Bá Vương Long của cô, vẫn duy trì vẻ mặt tức giận, dường như cho tới bây giờ vốn không có thay đổi, Lý Bán Trang hết nhìn An Nam Tú lại nhìn An Tri Thủy, rất là nhàm chán.
- Đây, trả con kiến pha lê của cô.
Lý Lộ Từ lấy con kiến pha lê từ trong túi ra, đặt ở trên cánh tay An Nam Tú.
An Nam Tú không nói gì, cô vốn đang cúi đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy con kiến pha lê xinh đẹp, chỉ cần duy trì tư thế không để ý tới Lý Lộ Từ vẫn là có thể nhìn con kiến pha lê, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy cô rất thích con kiến pha lê này. Cũng không phải là cô thích mới nhìn chằm chằm như vậy, mà cô vốn đang nhìn cánh tay của mình, là Lý Lộ Từ đặt con kiến pha lê lên trên, cô lười chuyển mắt mà thôi.
- Vừa rồi cô ấy mượn điện thoại di động của em nhắn tin hả?
Lý Lộ Từ nhỏ giọng hỏi Lý Bán Trang.
- Đúng vậy, tin nhắn cho anh sao?
Lý Bán Trang gật gật đầu.
Lý Lộ Từ cũng gật đầu, xem ra An Tri Thủy gửi tin nhắn xong liền xóa đi, bằng không cô em này thấy được khẳng định sẽ không có vẻ mặt và giọng điệu như bây giờ.
Lý Lộ Từ đưa mật ong Citron cho An Tri Thủy.
- Cảm ơn.
An Tri Thủy nhận lấy, nhỏ giọng nói, cúi đầu ngậm ống hút.
- Uống ngon không?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Ừ. Cảm ơn.
An Tri Thủy gật gật đầu, vẫn là không dám nhìn Lý Lộ Từ.
- Ồ.
Lý Lộ Từ rời đi.
- Sao lại thế này?
Lý Bán Trang ngạc nhiên nhìn An Tri Thủy và anh mình.
- Hai người vừa rồi giận dỗi nhau à?
- Không có.
Lý Lộ Từ và An Tri Thủy đồng thanh nói, liếc mắt nhìn nhau, An Tri Thủy vội vàng cúi đầu, ra sức uống trà.
Lý Bán Trang càng nghi ngờ, lập tức dắt anh đến hỏi, Lý Lộ Từ cũng không nói với cô.
Buổi tối bốn người đi ra khỏi nhà ăn bữa tiệc lớn chúc mừng, Lý Bán Trang cũng không kiên trì ở nhà ăn, dù sao thì thi vào trường đại học cả đời có một lần, ai cũng thừa nhận đây là chuyện lớn. Rất nhiều người đều phải chờ tới lúc giấy trúng tuyển được gửi tới tay mới chuẩn bị chúc mừng, nhưng như Lý Bán Trang và An Nam Tú có thành tích như vậy bất cứ đại học nào cũng sẽ gửi giấy báo trúng tuyển đến, hiện tại đã có thể chúc mừng .
Bữa tối ngay tại nhà ăn trước kia Lý Bán Trang làm công, ăn xong An Tri Thủy phải đi về.
Giám đốc luôn luôn ở cửa chờ tiễn khách, bởi vì có một chiếc Maybach màu đen vẫn dừng đây, lái xe thường thường nhìn nhà ăn, và vẫn duy trì cảnh giác xung quanh, giám đốc liền đoán chủ nhân Maybach là ở nhà ăn này ăn cơm, nhà ăn này còn chưa từng có khách nhân cấp bậc này, chiếc xe này dừng đây tối nay dường như kinh doanh đều tốt lên rất nhiều.
An Tri Thủy đi ra, lái xe tiếp đón, giám đốc liền cười mang ra một tấm thẻ VIP đưa cho An Tri Thủy, ông ta sớm đã thấy được cô gái xinh đẹp này, chỉ có điều đi với an hem Lý Lộ Từ thật sự không có cách nào khiến giám đốc liên tưởng An Tri Thủy là chủ nhân Maybach kia. Có bạn như vậy, tùy tiện giúp một chút thôi Lý Bán Trang còn cần phải đến nhà ăn làm công sao? Nhìn qua quan hệ mấy người này lại không giống như là giao lưu hời hợt, rất thân mật, không có khả năng không hỗ trợ? Thật sự là kỳ quái.
An Tri Thủy thu thẻ VIP bỏ vào túi xách tay, sau đó nói tạm biệt với An Nam Tú, Lý Bán Trang, lại nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, cúi đầu không nói gì thêm.
- Lát nữa anh gọi điện cho em.
Lý Lộ Từ nói.
An Tri Thủy nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, ngồi vào trong xe.
- Kỳ quái, chị Tri Thủy hôm nay giống như là tiểu tức phụ (nàng dâu) ấy.
Lý Bán Trang nhìn Maybach đi xa, nghi hoặc nói, hôm nay đâsao vậy nhỉ, An Tri Thủy và anh mình lời nói vẫn không nhiều lắm, hai người tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách), cũng không nói gì nhiều lắm, cần phải nói là cũng có không khí xấu hổ nhưng cũng không biết là xảy ra vấn đề gì, Lý Bán Trang cũng không nghĩ ra được.
- Cái này tôi biết.
An Nam Tú vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng trong lòng cô giống như gương vậy.
- Cô có biết cái gì?
Lý Bán Trang không tin, cho dù lấy tính cách tính tình An Tri Thủy và cô gái bình thường so sánh thì có chút không được tự nhiên, nhưng nếu như lấy lối suy nghĩ không bình thường để đoán tâm sự của An Tri Thủy thì không khỏi có phần quá mức.
- Cô ta vẫn còn có chỗ đáng khen, nếu không phải cô ta mang con kiến pha lê đến, tôi sẽ không vui như vậy sao? Xem ra cô ta đã biết sai lầm rồi, từ trưa đến bây giờ đều rất thành thật im lặng, không trêu chọc tâm trạng của tôi nữa, tôi quyết định tha thứ cô ta.
An Nam Tú có chút miễn cưỡng nói.
- Rõ ràng là không biết, người luôn cho mình là trung tâm chính là như thế.
Lý Lộ Từ nói với Lý Bán Trang.
- Em biết rồi, Tú Công Chúa sớm hay muộn cũng sẽ thay thế được Mặt Trời, khiến Trái Đất di chuyển vây quanh cô.
Lý Bán Trang thở dài.
- Trái Đất di chuyển quanh tôi thì rất kỳ lạ sao?
An Nam Tú chướng mắt nhìn thế giới dân bản xứ này, liếc mắt một cái nhìn Lý Lộ Từ, chỉ cần Lý Lộ Từ di chuyển vòng quanh An Nam Tú là được rồi.
Bởi vì đường xá không xa, bốn người chậm