Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 297: Tên trộm.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ gác máy, lòng phấn khởi cười tủm tỉm đi ra phòng khách.
- Cô ấy nói gì?
Lý Bán Trang hiếu kỳ hỏi.
- Cô ấy không nói với anh là bao nhiêu tiền.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Báo công an à?
Lý Bán Trang vẫn hoài nghi vào khả năng của cảnh sát, hoặc nói đúng hơn là để cho họ xử lý chuyện trộm cắp vặt vãnh này chẳng có hi vọng gì họ nhiệt tình làm.
- Anh tra một chút, rốt cuộc cái máy ảnh đó giá bao nhiêu tiền.
Lý Lộ Từ ngồi vào máy tính.
Thương hiệu của máy ảnh tuy không nhiều như máy MP3, MP4, nhưng cũng không ít, loại như vậy cũng vô số. Nếu cứ mò mẫm tìm bừa cũng chưa phải là cách hay.
Lý Lộ Từ ngồi xuống bên cạnh hỏi:
- Em có biết nó của hãng nào không?
- Em chỉ nhớ bên trên có ghi chữ gì hình như là H4D, còn những cái khác thì không để ý.
Lý Bán Trang chăm chú, tỏ vẻ như có chút tin tưởng sẽ tìm được chiếc máy ảnh đó, vì chiếc máy to như vậy đặc biệt hiếm có, chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay.
Lý Lộ Từ đánh chữ H4D vào tìm, sau đó bao nhiêu hình ảnh có liên quan đến H4D, rồi chọn mục “thiết bị máy ảnh”.
- Chính là cái này…
Lý Bán Trang vui mừng chỉ vào chiếc máy ảnh hiện ra trên màn hình.
- Giá cả…
Hai anh em họ há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào màn hình rồi dụi mắt.
- Anh đếm xem có mấy chữ số?
Lý Bán Trang không tin vào mắt mình, khều anh trai đếm cho kĩ.
- Một hai ba bốn năm sáu, sáu số, có phải của hãng này không, mã số H4D60, đặt mua tại Mỹ, giá ba mươi hai vạn.
Lý Lộ Từ trố mắt kinh ngạc.
- Không phải vậy chứ, sao mà đắt vậy.
Lý Bán Trang lắc đầu, cái giá này có thể mua được hai chiếc ô tô con rồi.
- Đắt như vậy, báo công an thôi, vụ án này không nhỏ đâu, tên trộm này thật biết trộm đồ, chắc là khi em và cô ấy đi lấy máy ảnh đã bị tên trộm để mắt tới, chờ cho đến khi chúng ta rời khỏi liền lẻn vào phòng lấy đi.
Thật là tài không thể để lộ, Lý Lộ Từ tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, tên trộm chết tiệt, khó trách trong nhà chỉ có thể lục lọi một chút là tên trộm đã lấy được chiếc máy ảnh, những thứ khác hắn không thèm để ý tới, giá của nó còn đắt hơn so với chiếc Mercedes-Benz C cấp, BMW 3 hệ và Audi A4L.
Nếu lấy trộm một chiếc điện thoại di động thì không thể tìm thấy, bởi vì tìm lại được rất nhiều điện thoại di động, nhưng chiếc máy ảnh thì ít hơn nhiều, huống chi khả năng tìm lại được chiếc máy này lại càng ít, tên trộm chỉ cần lấy ra dùng sẽ thu hút người khác, bởi chiếc máy ảnh không phải loại bình thường hiếm khi nhìn thấy được, có thể nói là chúa tể của các loại máy ảnh chứ không phải hạng tẹp nhẹp khác.
Nhưng nếu tên trộm biết giá trị của chiếc máy ảnh, nói không chừng hắn ta cũng có con đường riêng của hắn, có thể phá án hay không, việc này cũng khó nói, nhưng không thể vì sợ phiền toái mà không tìm.
Lý Lộ Từ đứng dậy định gọi 110.
- Từ từ.
Vẫn ngồi trên sô pha chơi với con kiến pha lê, An Nam Tú lên tiếng.
- Cái gì?
Lý Lộ Từ dừng lại không gọi nữa.
- Cảnh sát có thể bắt được tên trộm kiểu này sao?
- Đúng vậy.
Tuy rằng rất nhiều tên trộm không bị cảnh sát tóm được, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục là mất trộm tìm cảnh sát rồi.
- Là lực lượng chịu sự quản lý của đất nước các người à?
- Ừ.
- Tôi rất ghét những kẻ đại biểu cho một thế lực nào đó, nếu tên trộm đó liều mạng chọc vào tôi, lúc đó cảnh sát không cần tồn tại nữa, tôi sẽ giết chết tên trộm đó.
An Nam Tú nói xong, đặt con kiến thủy tinh lên đầu con Đại Bá Long Vương, nhìn chăm chú rồi lại nói:
- Vẫn là con Đại Bá Vương Long của tôi tuyệt vời hơn.
- Cô có biết tên trộm ở đâu không?
An Nam Tú tuy rằng hay nói lung tung, nhưng trong mắt Lý Lộ Từ, trong những tình huống như vậy cô còn đáng tin cậy hơn so với cảnh sát.
- Đương nhiên là biết, chẳng lẽ là anh không biết tôi đã biết sao?
An Nam Tú nhíu mày, là một người hầu, nắm bắt được tâm ý của công chúa điện hạ là vô cùng quan trọng, không ngờ Lý Lộ Từ không hiểu. Nếu một kẻ thổ dân hạ đẳng đột ngột xông vào địa bàn của An Nam Tú mà cô lại vẫn thản nhiên như không như vậy, chẳng lẽ không phải vì cô muốn giết chết gã kia lúc nào cũng được sao?
- Sao cô lại biết?
Mặc dù An Nam Tú không làm được gì nhưng Lý Bán Trang vẫn tỏ vẻ hoài nghi.
An Nam Tú không muốn trả lời câu hỏi như vậy, cô đã nói mình biết, cho dù người khác tin hay không tin lời cô cũng không có gì, cô chỉ cúi đầu hỏi Lý Lộ Từ:
- Để con kiến Đại Bá Vương Long này biến thành robot đi tìm, anh thấy thế nào?
- Không được, cô cứ để nó ở bên cô đi.
Tú Tú biến thành như thế này Lý Lộ Từ đã đủ kinh hãi rồi, giờ nếu lại thêm một con kiến Đại Bá Vương Long nữa Lý Lộ Từ có chịu nổi không, cho dù hắn không biết rô bốt lục hành là gì, nhưng theo bản năng vẫn khăng khăng cự tuyệt.
- Anh, mau báo cảnh sát đi.
Lý Bán Trang vội vàng giục, không ngờ anh còn có hứng thú tán gẫu với An Nam Tú.
- Anh biết rồi, đừng lo quá, sẽ tìm lại được thôi.
Lý Lộ Từ an ủi Lý Bán Trang, hơn ba mươi vạn đối với hai anh em họ là con số trên trời. Mặc dù toàn bộ gia sản hiện tại của họ cũng có đến hai mươi vạn, nhưng nếu phải đền chiếc máy ảnh đó, thì thật là khuynh gia bại sản.
- Anh tin cô ấy sao?
Lý Bán Trang có thể không tin An Nam Tú.
- Em đừng để ý, tắm rửa rồi đi ngủ đi.
Lý Lộ Từ vừa đẩy Lý Bán Trang về hướng phòng tắm vừa nháy mắt với An Nam Tú.
- Em còn phải đi lấy quần áo để thay giặt.
Lý Bán Trang gỡ tay Lý Lộ Từ, mặc dù trong lòng lo lắng nhưng cô tin rằng anh có lý của mình.
Lý Bán Trang lấy quần áo đi vào phòng tắm.
- Nhanh đi bắt trộm.
Lý Lộ Từ giục, việc này đương nhiên càng nhanh càng tốt.
- Đừng có gấp, tên trộm không trốn thoát được, dù hắn có biến thành con kiến cũng không thể trốn