Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 306: Trèo cửa sổ.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ và An Tri Thủy chơi đu dây cả một buổi chiều.
An Tri Thủy ngủ trong lòng Lý Lộ Từ. Lý Lộ Từ dần dần dừng cây đu, sau đó từng chút từng chút một tiếp sinh lực của mình cho cô, dựa theo cách miêu tả trong “Quy luật sinh mạng”. Thủ thuật này cho dù không thể khiến An Tri Thủy trường sinh bất lão, nhưng căn cứ theo trình độ tinh thuần căn nguyên lực sinh mạng của Lý Lộ Từ, cũng như lượng tinh lực hắn truyền vào, có thể khiến An Tri Thủy kéo dài tuổi thọ của mình, sống lâu mấy trăm tuổi căn bản không thành vấn đề, điều quan trọng là phải trì hoãn tuổi già, ít nhất hiệu quả nhất định phải mạnh hơn là với Tạ Linh. Tạ Linh dù cho da dẻ tuổi tác rất trẻ trung, nhưng cốt tuổi vẫn nhiều hơn thực tế, An Tri Thủy lại có thể dừng không cho tuổi tác tăng lên.
(*Cốt tuổi: Số tuổi thực thế, bên ngoài còn trẻ nhưng bên trong vẫn già đi)
Trong lúc ngủ mơ, hai má An Tri Thủy vẫn ửng hồng, Lý Lộ Từ cũng không biết cô đang mơ giấc mơ gì, nhưng sau khi cô tỉnh lại, vẫn mắng Lý Lộ Từ là lưu manh, sau đó mang theo Tiểu Miêu chạy về nhà tắm rửa.
Sau bữa tối, Lý Lộ Từ chuẩn bị đi gia sư, An Đông Dương cũng đi theo.
An Đông Dương chuẩn bị Maybach cho con gái, chuẩn bị Airbush A380 cho hồng nhan tri kỷ, còn ông vẫn điều khiển chiếc Mercedez- Benz S65 chống đạn.
Lý Lộ Từ nhìn An Đông Dương, không có ý lên xe, cũng không muốn thể hiện những tính năng của chiếc xe đạp điện của mình trước mặt chiếc S65, hắn liền xoay van điện, dừng lại, đợi An Đông Dương mở lời.
An Đông Dương nhìn Lý Lộ Từ không thể tưởng tượng nổi.
- Làm sao mà cậu làm được thế?
An Đông Dương rút cuộc cũng mở lời.
- Cái gì?
Lý Lộ Từ không hiểu ra sao cả, hắn không thể theo nổi tư duy của An Đông Dương. Hắn chỉ là một sinh viên bình thường An Đông Dương là một thương nhân thành đạt, chuyện mà hai người chú ý và vấn đề hiện tại thường bất đồng hoàn toàn.
- Năm đó ta vẫn còn là một thương nhân nhỏ, anh trai của Tạ Linh đã là Phó bí thư quận Bảo Sơn, cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Ta gặp được ông ấy, đầu tiên ta thấp hơn ông ấy ba phần, không có tiền để ưỡn ngực trước mặt ông ấy.
An Đông Dương dừng một chút, có chút cảm thán:
- Đương nhiên, ta như vậy là bởi vì thân phận của ông ta, cán bộ cấp Phó giám sở có thực quyền, tiền của ông ta lại càng có thực lực hơn ta.
- Tri Thủy còn có bác sao?
Lý Lộ Từ chưa từng nghe An Tri Thủy nhắc qua chuyện này, phỏng chừng quan hệ sẽ không quá thân thiết, dù sao Tạ Linh đã đi ra nước ngoài rồi, hai nhà Tạ- An không thể thường xuyên đi lại, nếu không là quan hệ anh chị em, cha mẹ con cái, thân tình cũng chỉ duy trì liên hệ đi lại mà thôi.
- Nhưng hình như bây giờ cậu căn bản không để ý đến thân phận của ta, không phải An Đông Dương ta tự cho mình siêu phàm, cho rằng mình tài trí hơn người. Chỉ là xét từ góc độ xã hội, quả thật như vậy, cậu ở trước mặt ta, một chút tiền để nghênh ngang ưỡn ngực cũng không có. Cậu dựa vào cái gì mà vẫn giữ bộ dạng không biết xấu hổ như vậy, lại còn muốn nói chuyện bình đẳng với ta?
An Đông Dương không cảm thấy trong mắt Lý Lộ Từ không biết đến ai. Trong mắt không biết đến ai thương che giấu đi sự tự ti và quá khiếp nhược, hoặc là bản chất ngu muội vô tri của mình, Lý Lộ Từ không hề có những điều đó.
- Cháu biết ý của bác, hiện nay xã hội này thực quá đáng sợ. Mọi người liều mạng dùng hết tài lực và quyền lực của mình tô điểm cho bản thân, nếu không thì không thể tự tin tự tôn được, xét đến cùng vẫn là sự suy giảm đạo đức xã hội và văn hóa luân lý truyền thống. Trước đây một người dù cho có khốn cùng thất vọng đến mức nào cũng có thể nhận được sự ngưỡng mộ và noi theo của toàn xã hội, bởi vì phẩm chất đạo đức cao thượng của mình. Nhưng hiện nay, chỉ có tiền có quyền mới có thể nhận được sự ngưỡng mộ và noi theo của xã hội.
Lý Lộ Từ lắc đầu cảm thán:
- Không ngờ đến con người như An tiên sinh cũng vô tình lâm vào con đường này, đã quen với cách đánh giá giá trị xốc nổi này.
- Ý của cậu là phẩm đức của cậu cao thượng? Cho nên cậu tự tôn, tự tin?
An Đông Dương cười lạnh, thực vô nghĩa.
- Không dám nói là phẩm đức cao thượng, nhưng tự tôn tự tin là thật. Tôi kiếm tiền đường đường chính chính, làm người chính trực ngay thẳng, không làm tổn hại đến ai, cũng chưa từng chiếm đoạt một hào một xu của ai. Mỗi đồng tiền tôi tiêu đều là tự tôi vất vả kiếm được, là đồng tiền tôi xứng đáng được nhận, chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến lợi ích của người khác, lẽ nào tôi không thể tự tôn tự tin. Những kẻ chỉ dựa vào buôn lậu, chiếm đoạt, tham ô, cấu kết, tổn hại đến ích lợi của nhân dân, cuối cùng những kẻ ra vẻ mình người trong sạch lại vì quyền thế của mình mà tự tôn tự tin? Bọn chúng mới cần tư thái ngạo mạn và tài trí hơn người để che giấu sự ti tiện của chính mình.
Lý Lộ Từ khinh thường nói.
- Lý Lộ Từ cậu khá lắm?
An Đông Dương hai má hơi giật, không lộ ra vẻ tức giận, nhưng trong lòng thì nghẹn đắng. Những lời của Lý Lộ Từ giống như bùng nổ bên tai ông. Việc làm ăn của An Đông Dương làm lớn như vậy, sao có thể giống như Lý Lộ Từ nói không làm ai thua thiệt một phân một hào, không làm những chuyện tổn hại đến lợi ích của người khác? Ít nhất, quan- thương cấu kết là điều không tránh khỏi. Hiện nay quan hệ Cẩm- An là tập đoàn kéo theo lợi ích của phần đông cán bộ cấp tỉnh. Theo cách tư duy của Lý Lộ Từ, nên là An Đông Dương không ngẩng được mặt lên trước mặt Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chỉ biểu lộ sự kính trọng của mình với An Đông Dương với tư cách là cha An Tri Thủy, còn về những điều khác, Lý Lộ Từ không quan tâm.
Lần nói chuyện này lại kết thúc không vui vẻ gì, làn khói đen phun vào Lý Lộ Từ từ chiếc xe Mercedes- Benz màu đen. Khi Lý Lộ Từ lái chiếc xe đạp điện ra khỏi tiểu khu, đã là lúc đến đèn đuôi xe cũng không nhìn thấy nữa rồi.
Lý Lộ Từ tiếp tục đi làm gia sư.
Vì là ngày đầu tiên, cha mẹ Triệu Tráo đều ở nhà, Triệu Tráo không ở trong phòng xem bài vở, dù sao cũng là nghỉ hè, nên cô ta ngồi quang minh chính đại trong phòng khách xem chương trình có Hoàng Thượng, Hoàng Hậu,