Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 312: Huấn luyện viên Lý.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Người trên thuyền vẫn chú ý bên này, nghe nói vậy lập tức ai thán. Có người than thở tiểu dân chúng chỉ có thể bị quan ức hiếp, có người oán hận Lý Lộ Từ chống đối lãnh đạo liên lụy đến mọi người. Đương nhiên là không ai hé răng nói một lời, đa số mọi người sẽ không ngu ngốc mà nói như vậy, tự nhiên phải kêu vì sao mọi người đều phải đi xuống?
- Lãnh đạo ngon lắm sao?
- Ở ngành nào đấy? Tôi cũng có thân thích trong Thành ủy.
- Lãnh đạo thật lớn! Có bản lĩnh đóng cửa công viên chơi một mình đi!
Một mình chống lại quan gia, đại khái cũng không có bao nhiêu dũng khí. Nhưng pháp không trách chúng (pháp luật không đánh vào dân chúng), thời điểm này mọi người cùng nhau hô hào vài tiếng cũng không sợ nữa.
Người đàn ông trung niên đứng một bên, ưỡn bụng bia, không nói gì, nhưng không có ý ngăn trận xôn xao này. Một đám dân đen thôi, để ý làm gì.
Lý Lộ Từ lấy di động, chụp hình vài vị lãnh đạo, sau đó mở camera, quay cảnh dân chúng xúc động trên thuyền, không đổi sắc mặt nói với vị lãnh đạo đòi đuổi dân chúng xuống thuyền:
- Để chúng ta đi xuống trả vé cũng được. Một lúc nữa tôi chụp cảnh mọi người trả vé, rồi phỏng vấn vài vị, ghi âm lời than vãn của mọi người, sửa sang lại video ảnh chụp một chút, đưa lên diễn đàn khu du lịch Thiên Điểu. Đương nhiên còn có các diễn đàn du lịch lớn trên cả nước, cũng sẽ đến diễn đàn địa phương và Baidu, sina… để mọi người nghe những lời này của lãnh đạo.
- Đưa điện thoại đây!
Sắc mặt người nọ khó coi vô cùng. Mấy chuyện bị cách chức vì lời nói và hành động vô ý cũng không ít. Huống chi câu “Để lãnh đạo xxx trước” vô cùng mẫn cảm. Gặp chuyện như vậy, nhà nước chắc chắn phải bình ổn sự phẫn nộ của mọi người, chẳng lẽ còn có thể đẩy người khác ra?
- Tại sao? Ông là cảnh sát sao?
Lý Lộ Từ đập tay một cái, làm một cây cọc sắt gần bờ lún sâu xuống 10cm.
- Muốn cướp, các ông còn chưa đủ khả năng!
Nhìn đến công phu của Lý Lộ Từ, người nọ vội vàng lui lại phía sau mấy bước, mặt trắng bệch, nhưng vẫn chắn trước người đàn ông trung niên.
- Tiểu đồng chí, có chuyện gì bình tĩnh nói. Cậu làm vậy là muốn khơi mào kích động quần chúng, ảnh hưởng rất ác liệt, như vậy là phải phụ trách nhiệm pháp luật.
Người đàn ông trung niên vẫn nói bằng giọng quan chức. Ông ta cũng không để ý lắm, Phó giám đốc sở cũng không dễ dàng bị internet ảnh hưởng. Ông ta có cách thoát thân, chỉ cần đổ lỗi cho phương diện công viên là được. Nếu áp lực từ internet có thể làm rớt đài một Phó giám đốc sở, như vậy có thể tính là internet tham gia vào chính sự. Hiện tại đang cổ vũ mọi người vào internet thảo luận chính sự, nhưng chỉ nghị sự mà thôi, nếu thực sự muốn tham chính, ảnh hưởng đến bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ từ trung tầng trở lên, đó đúng là khiêu khích quyền uy quốc gia và Đảng. Cán bộ cấp sở cũng bị trên mạng phê bình khiển trách, chút việc nhỏ liền cách chức, vậy cũng quá không coi Giám đốc sở thành cán bộ. Nếu thực cách chức, đó cũng không phải do áp lực từ internet.
- Ha ha!
Lý Lộ Từ chỉ vào lãnh đạo công viên mỉm cười.
- Tôi phải phụ trách nhiệm sao? Video và ghi âm bị truyền bá, tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đến công viên rừng quốc gia Thiên Điểu, chẳng lẽ cần tôi phụ trách? Thật có lỗi, tôi không chịu nổi trách nhiệm này. Đến lúc đó cần chỉ trích lãnh đạo cấp trên công viên, còn cần triển khai nguy cơ quan hệ xã hội với công chúng. Có một số người nhất định sẽ phải hi sinh, nhẹ thì thuyên chuyển công tác, không còn chức quan béo bở nữa, nặng thì cách chức tạm thời. Nếu từng đắc tội người khác, không chừng còn bị mượn cơ hội này điều tra một chút, thông qua chuyện này để bình ổn công chúng chỉ trích. Đây không còn là chuyện mới mẻ gì, các ông chưa từng nghe sao?
- Cậu dám uy hiếp cán bộ quốc gia!
Người nọ giận dữ run ngón tay. Ông ta không ngờ thanh niên này lại to gan như vậy. Quan trọng là đối phương nói không sai, một khi tạo thành ảnh hưởng ác liệt, chắc chắn có người bị đưa ra để bình ổn sự tức giận của dân chúng. Công viên cũng không phải ngành cường lực, có thể làm ngơ trước sự chỉ trích của công chúng.
- Có gì không dám? Ông mà là cán bộ quốc gia cái gì?
Lý Lộ Từ khinh miệt nói.
- Đừng nói nhảm. Mở thuyền hoặc là cút đi! Có bản lĩnh gọi người đến cướp điện thoại của tôi đi! Để tôi đánh cho mấy người nằm lê lết! Không sợ lớn chuyện, càng lớn càng tốt!
- Tiểu đồng chí, cậu đang uy hiếp người khác. Tôi phải báo cảnh sát!
Người đàn ông trung niên lui về sau mấy bước. Ông ta từng chứng kiến người thanh niên này ra tay, một người nặng một trăm sáu mươi bảy mươi cân dễ dàng bị hắn ném vào trong ao.
- Báo cảnh sát? Trước khi cảnh sát đến, tôi phải đánh trước! Ít nhất cho các đồng chí cảnh sát một lý do bắt người!
Lý Lộ Từ bay lên, một cước đá gã lãnh đạo công viên rớt xuống nước.
- Mày… Cứu mạng…
- Cứu hộ đâu?
- Ha ha, đá đẹp lắm!
Bờ hồ lập tức hỗn loạn. Cứu hộ nhảy xuống nước, cứu người nọ lên.
- Mày chờ đấy, để tao báo cảnh sát!
Người kia hổn hển.
- Chờ đã!
Người đàn ông trung niên vội vàng giơ tay ngăn lại. Ông ta đã nhận ra người thanh niên này không sợ hãi không chỉ vì tuổi trẻ khí thịnh, hắn thực sự không sợ làm to chuyện. Cảnh sát đến, di động của hắn còn nguyên sao? Không có chứng cứ, hắn có lên internet nói cũng chỉ là bịa đặt. Ở Trung Quốc vốn đã đầy lời đồn đại, ai còn để ý?
Vậy rốt cuộc hắn còn gì nữa? Nhìn cũng không giống con ông cháu cha. Con cháu xuất thân từ thể chế đứng đắn sẽ không làm như vậy. Lên diễn đàn viết bài, đó là việc làm của những kẻ không quyền vô thế.
Lý Lộ Từ đứng ở đó, người phía trước không lên thuyền, người phía sau không có lãnh đạo cho phép, cũng không dám lên. Thấy thời gian vạn chim về tổ cũng sắp đến, người trên thuyền