Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 315: Nghiên cứu.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
- Anh có biết vì sao tôi quen biết với Tô Mạc Già chứ? Lúc đó, tôi chỉ có năm tuổi thôi, trong học viện hoàng gia Lý Lỵ Tư ỷ rằng cô ta là công chúa Nam Hồ Đế Quốc nên tỏ ra ương ngạnh kiêu căng, lúc ăn sáng đột nhiên dám đứng trước mặt tôi, kết quả bị tôi bắt treo lên cây cột cờ luôn, sau đó cô ta dùng Thần Đồ Điển Tích xin Tô Mạc Già ra tay, tôi cũng treo Tô Mạc Già lên cây cột cờ luôn. Sau đó cướp luôn Thần Thuật Điển Tích rồi đi.
An Nam Tú nói như rất hợp tình hợp lý.
- Lấy đồ cũng hợp tình hợp lý thôi, chứ không phải ăn cắp vặt gì.
Lý Bán Trang ngã lên giường, có anh trai mới đủ khả năng chịu đựng An Nam Tú, cô ấy trước nay vẫn không nói đạo lý hay lý lẽ gì. Lý Bán Trang nghe không hiểu những chữ như “học viện hoàng gia”, “Nam Hồ Đế Quốc”, nhưng cô ấy biết người kiêu căng ương ngạnh chẳng phải là công chúa Nam Hồ Đế Quốc Lý Lỵ Tư. Người ta chỉ đứng trước mặt An Nam Tú trong bữa sáng, An Nam Tú lại treo người ta lên cột cờ, rốt cuộc là ai kiêu căng ương ngạnh chứ? An Nam Tú mới năm tuổi đã gây sự đánh nhau, cướp đồ của các bạn trong nhà trẻ rồi. Chẳng lẻ cô ta cho rằng bản thân muốn có Lý Lộ Từ thì Lý Lộ Từ đương nhiên là của cô ấy, ít ra Lý Bán Trang có quan hệ là em gái của Lý Lộ Từ, An Nam Tú lại hoàn toàn không thèm để ý chuyện này.
Lý Bán Trang không nói với An Nam Tú nữa, đứng trước gương mặc áo lót, nhìn thân thể của mình, càng tự hào về thân thể trưởng thành của mình. Đây sẽ là món quà tình yêu quý giá nhất mà cô sẽ trao cho người mà cô yêu nhất kia.
Nghĩ vậy, Lý Bán Trang mặt đỏ lên, không tự chủ được từ từ mặc áo lót lên, kìm nén cái cảm giác như đột nhiên ăn no trướng bụng này.
Chỉ là nghĩ ngợi mà thôi, đâu phải thật làm như thế? Lý Bán Trang tự nhắc nhở mình, sau đó mặc chiếc áo khoác, đợi An Nam Tú đang chậm rãi thay quần áo, sau đó Lý Bán Trang đứng sát vách kêu anh trai đi ăn cơm.
Ăn cơm xong đi về, ba người ở trong nhà xem tivi, nhưng ở đây không có salong, chỉ có thể ngồi trên giường.
Lý Lộ Từ dựa trên giường của Lý Bán Trang, Lý Bán Trang mở cánh tay Lý Lộ Từ ra, rồi dựa vào hắn ta mà xem tivi, đài Cao Thanh đang phát sóng hương trình biểu diễn ca nhạc của các ngôi sao, Lý Bán Trang rất thích tiết mục náo nhiệt thế này.
An Nam Tú đang mở một quyển sách, quyển sách ấy là lúc sau khi ăn cơm cô ấy mua ở ven đường. Lý Lộ Từ đánh giá thấp số lượng du khách của công viên Vườn Quốc Gia Thiên Điểu. Té ra, tuy là mùa vắng khách nhưng người cũng không ít, ban ngày không có mấy người, nhưng tối đến trước quảng trường của công viên thì rất đông, dòng người qua lại lũ lượt. Người bán dạo, bán hàng rong bên lề đường đặc biệt rất nhiều. An Nam Tú nhìn thấy quyển sách tiếng Phạn mà mọi người nhìn đều không hiểu, nhìn quyển sách cũng cũ rồi. Người bán hàng rong bảo giá là một ngàn ba trăm đồng, Lý Lộ Từ mua cho cô ấy với giá hai trăm đồng.
- Cô xem hiểu không ?
Lý Lộ Từ biết khả năng ngôn ngữ trời cho của An Nam Tú vô cùng lợi hại, cô ta nắm vững mấy chục, mấy trăm thứ tiếng của Đại Thần Thuật Sư, nhưng An Nam Tú học ngôn ngữ là dùng Thần Thuật, nếu như muốn học ngôn ngữ mới nào, dễ dàng nhất chính là tìm xem ai là người hiểu ngôn ngữ này và nắm chắc về thứ ngôn ngữ đó, rồi sau đó dùng Thần Thuật mà sao chép lại.
Người bán hàng rong đó không biết tiếng Phạn, Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang đều không biết, An Nam Tú không có cách nào dùng Thần Thuật để sao chép, đương nhiên cũng chẳng có cách nào để đọc được quyển sách này!
- Ngôn ngữ người địa phương vốn là chữ tượng hình, đơn giản mà nói là một hình thức hội hoạ vậy, hình vẽ chính là một hình thức chữ viết để biểu thị ý nghĩa muốn diễn đạt. Tôi chỉ cần biến những chữ này thành hình vẽ là có thể xem được rồi, sau đó lại xét xem sau khi chuyển đổi chữ viết rồi có thể suy luận được gì không, trên cơ bản có thể hiểu được ít nhiều.
An Nam Tú không nói chuyện không ngẩng đầu lên.
- Rất hiển nhiên là cô có lối suy nghĩ và logic của người nguyên thuỷ, nếu không cô cũng không hiểu được.
Lý Lộ Từ cười ha hả.
- Ngu ngốc, người nguyên thuỷ không biết sáng tạo ra chữ viết. Đủ khả năng sáng tạo ra chữ viết thành thục thế này không phải là người nguyên thuỷ.
An Nam Tú không để Lý Lộ Từ có cơ hội chế giễu.
- Anh, công chúa Tú rất tốt với anh, anh đừng có chọc giận cô ấy nữa, hôm nay cô ấy có nói với em rồi, lúc cô ấy năm tuổi công chúa Lý Lỵ Tư ăn sáng trước mặt cô ấy, cô ấy cảm thấy loại người này rất kiêu ngạo và ương ngạnh nên đã treo công chúa, cả Tô Mạc Già là người ra tay giúp công chúa cũng bị treo lên cột cờ một lượt.
Lý Bán Trang nhịn không được cười rộ lên, cảm thấy rằng An Nam Tú từ nhỏ đến lớn chẳng khác chút nào, tính cách , tính tình, tâm trạng hầu như như thế này vậy.
- Lý Bán Trang, cô không cần phải xuyên tạc ý nghĩa của sự thật, không phải vì Lý Lỵ Tư đứng trước mặt tôi mà tôi có cảm thấy cô ta kiêu căng ương ngạnh. Mà là, vì cô ta kiêu căng ương ngạnh mới dám đứng trước mặt tôi, hiểu chưa?
An Nam Tú giục quyển sách tiếng Phạn xuống.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, hiểu rồi, bởi vì lúc năm tuổi cô ấy đánh nhau tứ tung đến nỗi không ai là địch thủ của cô ấy cả, trở thành lão đại lợi hại nhất, cho nên người hiểu chuyện sẽ không dám đứng trước mặt cô ấy, nếu như có ai dám đứng trước mặt cô ấy, xem ra kẻ ấy cũng đủ kiêu căng ngạo mạn rồi.
- Sao cô lại không xem nữa ?
Lý Bán Trang thuận tay nhặt quyển sách tiếng Phạn, An Nam Tú cũng có chút hứng thú với món đồ kì lạ này.
- Xem mệt thôi, khó hiểu quá, xem không hiểu nên không xem.
An Nam Tú đã không hứng thú nữa rồi.
Lý Bán Trang