Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 324: Thi đấu.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Kiều Niệm Nô không phải đến để thi bơi với Lý Lộ Từ, tự nhiên sẽ không mang theo áo tắm.
- Cậu quay sang chỗ khác!
Kiều Niệm Nô cầm lấy dải lụa đen, dải lụa rơi xuống, tay cô ấn lên làn váy. Loại váy này chỉ dùng lụa bó lên, vừa kéo xuống, thân thể xinh đẹp của cô gần như trần trụi.
Lý Lộ Từ tự giác nhảy vào trong lòng nước. Cho dù có tư tưởng không an phận với Kiều Niệm Nô, nhưng nhiều thời điểm lý trí không thể điều khiển phản ứng sinh lí, hắn lại chỉ mặc mỗi cái quần đùi, không muốn xấu mặt. Trên phương diện sinh lý, Kiều Niệm Nô có sức hấp dẫn với đàn ông không phải người bình thường có thể chống lại.
“Bùm” bọt nước văng tung tóe, Lý Lộ Từ chìm vào trong nước.
Kiều Niệm Nô nhìn bóng ma dưới đáy nước, vẫn xoay người lại, buông ngón tay ra. Vái dài rơi xuống, lộ ra dáng người gần như hoàn mĩ, dưới ánh trăng càng thêm trắng bệch, da thịt trong suốt như ngọc phát ra ánh sáng, làm người ta nhớ đến truyền thuyết mĩ nhân ngư ngồi trên đá ngầm ca hát dưới ánh trăng.
Kiều Niệm Nô cởi bỏ mạt ngực và buộc tóc, mái tóc buông xuống, che lấp hoàn toàn phần lưng, chiếc cổ thon dài vặn vẹo, tóc dài lay động, lại bao vây lấy thân thể cô.
Ngón chân mượt mà đá lên một viên sỏi, rơi trúng Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ trồi lên mặt nước, lau bọt nước trên mặt. Kiều Niệm Nô đã đổi một bộ đồ bó sát người màu đen. Không phải quần bó áo bó, mà là mái tóc của cô. Mái tóc thật dày buông xuống cuốn lấy bộ ngực cao ngất, lại lách đến sau lưng, lộ ra vòng eo thon gọn, lại lách từ sau đường mông đầy đặn che khuất vị trí tam giác giữa hai chân.
Nghiêm ngặt kín đáo không nhìn thấy bộ vị trọng điểm nào bị bạo lộ, lại có gợi cảm đến mức khiến người ta khó hô hấp. Lý Lộ Từ thực may mắn mình đang ở trong nước.
- Tóc của cô…
Lý Lộ Từ chỉ có thể ngạc nhiên thán phục. Ngày xưa có bộ phim “Thần tiên” chính dùng mái tóc biến thành roi, nhưng nếu so với Kiều Niệm Nô, mái tóc của thần tiên kia hơi yếu một chút. Mái tóc Kiều Niệm Nô giống như ý niệm điều khiển cơ quan trong cơ thể, căn bản không cần thông qua hoạt động đầu để sử dụng. Lý Lộ Từ từng bị mái tóc của cô quấn qua đã thấy tóc cô rất lợi hại, không ngờ còn có tác dụng như vậy.
- Bơi tới vị trí đập nước, ai đến trước người đó thắng!
Kiều Niệm Nô làm vài động tác khởi động.
- Vậy phải đến vài kilomet.
Thiên Điểu Hồ rất lớn, trong bóng đêm, Lý Lộ Từ cũng không thấy rõ lắm đập nước ở xa.
- Sao? Sợ à? Vì cậu đã bơi một thời gian rất dài, tôi có thể niệm tình cho cậu bơi trước một đoạn…
Kiều Niệm Nô cụp mi, tự tin kiêu ngạo nói.
- Không cần!
Lý Lộ Từ cũng bị Kiều Niệm Nô khơi dậy tính hiếu chiến:
- Thêm chút tiền cược đi!
- Được!
Kiều Niệm Nô nhảy lên cao, giống mĩ nhân ngư màu đen, tạo thành hình vòng cung trên không trung, rơi xuống nước làm bắn một chút bọt nước, trồi lên bên cạnh Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bơi lộ chỉ thuần túy bằng sức lực, không có kĩ thuật gì, nhưng cũng biết kĩ năng bơi của Kiều Niệm Nô không đơn giản. Hiệu quả cú nhảy xuống nước như vậy còn lợi hại hơn cả quán quân nhảy cầu của thế vận hội Olimpic. Kiều Niệm Nô dám đấu cùng Lý Lộ Từ làm hắn cũng có chút lo lắng, nhưng lúc này không phải lúc hối hận.
- Cá cược cái gì?
Đặt tiền thì không thú vị. Lý Lộ Từ ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Kiều Niệm Nô vẫn khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ mà thần bí, ở gần cũng không được tự nhiên. Từ trên người này đạt được cảm giác vui vẻ, ai thấy cô ta cũng phải miễn cưỡng mà không dám làm thật. Lý Lộ Từ cười ha hả:
- Nếu cô thua, vậy thì phải gọi tôi là “Anh Lý Lộ Từ”, sau này thấy tôi đều phải gọi như thế!
- Cậu đang đùa với tôi sao?
Một giọt nước rơi xuống từ trên gương mặt Kiều Niệm Nô, da thịt trắng mịn như hoa sen mới nở, có điều vẻ mặt hơi phẫn nộ, hiển nhiên mấy lời này của Lý Lộ Từ đã trúng ước nguyện ban đầu của hắn.
Đương nhiên Lý Lộ Từ không đùa giỡn Kiều Niệm Nô, lá gan của hắn chưa lớn đến mức đó. Nhưng trong tình huống này đều đồng nghĩa với đùa giỡn khiêu khích. Lý Lộ Từ không nghĩ nhiều, hắn chỉ nhớ Lý Thi Thi gọi hắn là anh Lý Bạch mà thôi. Lý Thi Thi gọi hắn như thế làm hắn cảm thấy rất ấm áp gần gũi. Lý Thi Thi rất đáng yêu, nhưng Kiều Niệm Nô mà gọi như thế, Lý Lộ Từ chỉ thấy được thỏa mãn và đắc ý.
- Không phải, cá cược thôi mà. Không dám thì thôi!
Lý Lộ Từ không tránh né phất tay.
- Được!
Kiều Niệm Nô kiềm chế tức giận, vẫn nở nụ cười lạnh lùng diễm lệ.
- Nếu cậu thua, sau khi vũ hội tiệc tối bắt đầu, cậu phải mời tôi khiêu vũ!
- Tôi không biết nhảy.
Lý Lộ Từ lắc đầu, nói thật.
- Không sao, chỉ cần không để người khác có cơ hội mời tôi khiêu vũ là được!
Kiều Niệm Nô mỉm cười.
– Cậu không biết nhảy càng tốt, như vậy tôi có thể dùng lý do dạy cậu khiêu vũ để đánh người, nếu không sẽ có người chờ cậu và tôi nhảy xong lại mời, tôi có thể nói tôi phải dạy cậu đã.
- Vậy tôi không biết nhảy không phải là rất ngốc?
Lý Lộ Từ đoán tham dự trường hợp như vậy, chỉ có hắn là không biết nhảy mà thôi. Hắn chẳng quan tâm không biết nhảy thì có gì ghê gớm, nhưng chắc chắn Kiều Niệm Nô sẽ là tiêu điểm của vũ hội. Một kẻ không biết nhảy như mình lại chiếm lấy một cô gái xinh đẹp người khác muốn mời lại không có cơ hội, chắc chắn người khác sẽ có ý kiến không nhỏ với hắn, không chừng còn có thể châm chọc vài câu.
- Phải xem biểu hiện của cậu. Nếu cậu học mau, đương nhiên nhìn qua sẽ không ngốc lắm. Nhưng nếu cậu giống đầu gỗ, người