Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 331: Sinh con gái.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Nói đến ghen, An Tri Thủy không bằng An Nam Tú, còn kém rất xa.
An Nam Tú làm việc gì cũng rất lợi hại, đến ghen cũng ghê gớm nhất, nhưng Lý Lộ Từ thường không để ý đến cô, bởi vì tâm tính trẻ con của An Nam Tú, đồ chơi của mình ai cũng không được đụng vào, tính độc chiếm quá mạnh, có lúc tốt nhất trong thế giới của Lý Lộ Từ chỉ có con trai mới có thể, càn quấy mù quáng thuần túy.
Nhưng An Tri Thủy sẽ không càn quấy mù quáng, người con gái thích một người con trai, không phải người con trai đó có một vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng người con gái sao? Ai Kiều Niệm Nô cũng thấy ghét, chỉ không thấy ghét Lý Lộ Từ, vậy còn chưa đủ nói rõ Lý Lộ Từ rất đặc biệt với Kiều Niệm Nô sao?
Giống như Lý Lộ Từ rất đặc biệt với An Tri Thủy vậy. An Tri Thủy vốn có bản năng kháng cự khi tiếp xúc với người khác giới. Trước đây An Tri Thủy căn bản không tưởng tượng được mình có thể nắm tay một người con trai đi trên đường, còn có thể được hắn ôm, cho dù chỉ với cái cớ là bạn bè... Lý Lộ Từ có thể, nhưng chỉ Lý Lộ Từ có thể, dù cho là vũ hội sinh nhật An Tri Thủy, cô cũng không do dự từ chối lời mời của bất cứ ai.
- Thứ mà cô Kiều muốn chính là kết quả này.
Lý Lộ Từ không sốt ruột giải thích quan hệ giữa mình và Kiều Niệm Nô, vào lúc này khai thông tư tưởng một cô gái rất quan trọng, tại sao ư? Sự hiếu kỳ như vậy sẽ phá tan những suy nghĩ đang rối tung trong đầu An Tri Thủy về quan hệ giữa Lý Lộ Từ và Kiều Niệm Nô.
- Cái gì?
An Tri Thủy có chút không hiểu, là ý gì vậy?
- Còn nhớ lúc thi cấp sáu anh và em đứng cùng nhau, cô Kiều Niệm Nô đi qua đã nói những gì không?
- Cô ấy đến tìm em... Nói muốn mượn anh…... Mượn anh một chút…...
An Tri Thủy đương nhiên nhớ, chuyện ở cùng Lý Lộ Từ cô đều nhớ rất rõ, càng huống hồ lúc đó lại rất căng thẳng.
- Nhưng em nói anh không phải thuộc về em, vậy là cô Kiều nói: “Hóa ra hai người không phải đang yêu nhau, vậy là tốt quá rồi, sau này không cần phải lo gây ra hiểu lầm nữa”, cô ấy còn thường xuyên đến tìm anh nữa…... Lúc đó tâm trạng của em thế nào?
- Không thế nào cả.
An Tri Thủy nhỏ giọng than thở, lặng lẽ nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, thực ra cô vô cùng khó chịu.
- Thật sao?
Lý Lộ Từ không tin.
- Thật.
An Tri Thủy đỏ mặt, một khi đã nói dối liền đỏ mặt.
- Tóm lại, mục đích Kiều Niệm Nô làm như vậy cũng giống như ngày hôm đó, chính là muốn chọc tức em.
Lý Lộ Từ cười, hắn khâm phục An Tri Thủy nhất là ở chỗ cô rất khó thay đổi vì ảnh hưởng của ngoại cảnh, quen nhau đã lâu, cô vẫn hay đỏ mặt như vậy, đổi lại là người khác sớm đã quen rồi.
- À, cô ấy tại sao lại phải làm như vậy?
An Tri Thủy phẫn nộ, hai nắm tay để trước ngực, giống như hai tay trong quyền anh vậy, tựa hồ như Kiều Niệm Nô đang đứng ngay trước mặt cô, và cô chỉ muốn đánh nhau một trận với Kiều Niệm Nô.
- Bởi vì lần trước cô ấy trả thù thất bại, cho nên lần này tiếp tục. Ai bảo em thấy người ta đang ăn suất cơm tình nhân lại đi qua thể hiện tình cảm đó chứ, em nghĩ rằng chuyện em làm với việc cô Kiều làm có gì khác nhau sao?
Lý Lộ Từ không khách khí.
- Ai... Ai... Ai đi qua thể hiện tình cảm gì chứ…
An Tri Thủy đỏ mặt tía tai, chuyện này quá xấu rồi. Lúc đó Lý Lộ Từ đã nói An Tri Thủy tâm tính đen tối, An Tri Thủy có chút xấu hổ, nhưng cô kỳ thực chỉ muốn nói cho Kiều Niệm Nô biết, quan hệ giữa mình và Lý Lộ Từ là tốt nhất...
Tóm lại cũng có ý muốn biểu hiện một chút, nhưng không có khó nghe như Lý Lộ Từ đã nói.
- Tóm lại, chính là nguyên nhân đó. Nếu không, anh nghĩ không ra tại sao cô ta phải làm như vậy.
Điều Lý Lộ Từ nói là thật, không thể coi thường lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ. Kiều Niệm Nô có lẽ không chỉ nhắm vào riêng An Tri Thủy, nhưng có cơ hội thuận tiện sẽ khiến An Tri Thủy khó chịu một phen, cố ta tuyệt đối sẽ rất vui.
- Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
An Tri Thủy cũng cảm thấy như vậy.
- Còn đau lòng sao?
- Em vốn dĩ không có đau lòng.
An Tri Thủy quay đầu đi, không nhìn Lý Lộ Từ, nhưng cuối cùng cũng không giẫm lên cái túi ni- lông đó nữa.
- Vậy anh đau lòng, người nào đó căn bản không quan tâm.
Lý Lộ Từ thở dài.
- Một chút thôi.
Rõ ràng biết Lý Lộ Từ cố ý giả bộ vậy, An Tri Thủy vẫn giơ ngón tay ra ngoắc ngón tay Lý Lộ Từ.
- Một chút cũng tốt, sớm muộn cũng biến thành rất nhiều.
Lý Lộ Từ cầm tay cô, sau cơn mưa trời lại tạnh:
- Từ truyện này, em học được điều gì?
- Ừ?
- Đồ của mình nhất định phải kiên quyết giữ chủ quyền, như vậy bất kể người khác có đưa ra nguyên nhân gì cũng không thể ngang nhiên xâm chiếm. Thái độ của em một khi không rõ ràng người khác sẽ cảm thấy có cơ hội, có thể thừa nước đục thả câu. Cho nên khi mà cái gã họa sĩ kia đến theo đuổi Thủy Thủy anh mới không do dự đánh trả. Nếu anh rộng lượng, giả vờ như rất có lòng tin với Thủy Thủy, hờ hững không quan tâm, như vậy anh ta sẽ nghĩ có thể theo đuổi Thủy Thủy, sẽ đeo đuổi mãi không dứt, nhìn thấy ghét.
Lý Lộ Từ lần đầu tiên yêu, nhưng hắn cảm thấy kinh nghiệm ở cùng với người khác của hắn cũng không tệ. Yêu đương có chút đặc biệt, nhưng bản chất vẫn là quan hệ giữa người với người, có thể áp dụng những đạo lý thông thường, chỗ đặc biệt đối đãi đặc biệt là đúng rồi.
- Cái gì mà họa sĩ, rõ ràng vẫn là học sinh.
An Tri Thủy không nhớ người đó tên gọi là gì, tâm tư đã bị những lời của Lý Lộ Từ hấp dẫn, ngây ngô một hồi, nói không nên lời, mặt đỏ tía tai. Những lời của Lý Lộ Từ rõ ràng rất vô lý, hắn lại còn nói