Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 339: Trừng phạt.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Theo bản năng, Tạ Linh lui về phía sau một bước, hai tay ôm lấy cánh tay nhỏ bé yếu ớt, cảm giác lòng bàn tay ẩm ướt không ngờ cũng có hàn ý tận xương.
Ấn tượng khủng bố nhất về cô gái này chính là cô ta không chút do dự nói “Giết ngươi”.
Không hiểu tại sao, cô ấy vẫn không giết Tạ Linh. Tạ Linh có thể thông qua ánh mắt cô nhận ra, không phải là không dám, nghi hoặc không rõ tràn ngập trong đầu khiến Tạ Linh phiền chán.
Hành động lần này của Tạ Linh vô cùng bí ẩn. Bà ta có thể khẳng định trong nước căn bản không có nhận được tin tức. Cái tổ chức nào đó của Trung Quốc không phải là vạn năng, tính toán không chút sai sót. Không ngờ lại gặp phải cô ấy.
Người da đen và người da trắng đứng sau lưng Tạ Linh giống như robot, lạnh như băng lại không chút động đậy.
- Cô Tạ, An Nam Tú sẽ không giết cô, nên cô đừng hành động thiếu suy nghĩ. Tôi sẽ liên hệ với Kiều Niệm Nô.
Lý Lộ Từ sợ người phụ nữ này chọc giận An Nam Tú. Mặc kệ là nguyên nhân gì Lý Lộ Từ đều không thể chấp nhận được người phụ nữ này lại phục vụ cho Mỹ đi đối phó với Trung Quốc. Nhưng hắn không thể động thủ với Tạ Linh. Mà nếu Kiều Niệm Nô muốn xử lý Tạ Linh, thì đó là do bà a gieo gió gặt bão.
- Các người làm việc cho Kiều Niệm Nô?
Tạ Linh hỏi.
- Tạ Linh, muốn chết ngay lập tức hay là chơi trò kích thích? Cho bà chọn một cái, cùng vui vẻ nào!
An Nam Tú như không nghe thấy Lý Lộ Từ nói chuyện với Tạ Linh, thản nhiên đi tới gần Tạ Linh.
- Hình như tôi không có đụng vào cô!
Tạ Linh tỉnh táo lại. Bất kể như thế nào, tuổi của bà dư dả để làm mẹ cô bé này. Bà sẽ không dễ dàng bị bức bách đến mức thất thố.
- Nhưng ta rất ghét ngươi. Nếu không có ngươi sẽ không có An Tri Thủy, ta sẽ bớt đi một phiền não. Ngươi có biết con gái bà gây bao nhiêu phiền phức cho ta không?
An Nam Tú nghiêng đầu nhìn Tạ Linh, quả nhiên rất giống An Tri Thủy, cho nên với khuôn mặt này, An Nam Tú càng nhìn càng chán ghét.
- Vậy bây giờ cô muốn gì? Nếu lần trước cô không giết tôi, chẳng nhẽ hôm nay cô muốn giết tôi?
Tạ Linh cười nhạt một tiếng. Hai người phía sau cũng không lợi hại hơn Vương Sơn Hà, nói cách khác chỉ cần một mình Lý Lộ Từ cũng đủ khiến Tạ Linh không thể chạy trốn. Hiện tại bà chỉ có thể kéo dài thời gian.
- Mấy người dưới kia đều chết hết rồi!
An Nam Tú cười lạnh.
- Bà có biết tại sao không?
- Tại sao?
Tạ Linh không thay đổi sắc mặt.
- Vì bà đó… Tất cả những ai từng tiếp xúc với bà, đều phải chết…
An Nam Tú không ngại trả lời vài vấn đề cho Tạ Linh.
- Cô hận tôi như vậy sao? Nếu đã vậy, vì sao không giết tôi luôn đi?
Tạ Linh nghi hoặc.
- Ngươi có biết tại sao ta lại tìm được ngươi không?
An Nam Tú không trả lời Tạ Linh.
- Tôi rất tò mò.
Tạ Linh không để ý thái độ làm chủ tất cả của An Nam Tú. Với bà ta mà nói, quan trọng nhất là kéo dài thời gian, hơn nữa bà ta cũng rất thắc mắc vấn đề này.
- Ngày đó ta để cho Tú Tú gieo hạt giống trong tim ngươi, nhưng vậy ta có thể tìm được ngươi bất cứ lúc nào, hơn nữa đều lưu lại dấu hiệu trên thân thể những người từng tiếp xúc với ngươi.
An Nam Tú quay đầu nhìn thoáng qua Tú Tú. Hiện giờ Tú Tú đang lặng lẽ trèo lên trực thăng, lại muốn bẻ gãy cánh quạt.
- Tạ Linh, cô không báo cáo chuyện này cho chúng tôi!
Người da trắng nói, thanh âm cứng ngắc.
- Tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, hy vọng cô có lời giải thích hợp lý.
Người da đen lạnh băng nói.
Tạ Linh nhìn trái nhìn phải, ngón tay xẹt qua đầu, từng động tác nhỏ đều thể hiện sự quyến rũ của người phụ nữ thành thục. Bà ta híp mắt mỉm cười:
- Vậy hai người sau lưng tôi, cô có thể giết hay không?
- Đương nhiên, vì bí mật này của ngươi không thể phơi bày ra ngoài ánh sáng. Để ngươi có thể tiếp xúc càng nhiều người, tự nhiên ta phải giúp ngươi giữ kín bí mật này. Hai người kia cuối cùng cũng chết!
An Nam Tú đánh giá Tạ Linh một chút, chậc chậc cảm thán:
- Thật đúng là một người đàn bà lòng lang dạ sói, thờ ơ như vậy. Khi cảm giác được mình bị hoài nghi không chút do dự mượn đao giết người. An Tri Thủy lại hoàn toàn không giống ngươi!
- Tạ Linh, ý cô là sao?
Người da đen và người da trắng lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn Tạ Linh. So với kẻ thù phía trước, bọn họ càng kiêng kỵ Tạ Linh hơn.
- Ra tay.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ.
- Chọn một tên đánh, người kia giao cho Tú Tú.
Người da đen và người da trắng đều có thể hiểu được tiếng Hán, nghe An Nam Tú nói vậy, lập tức vọt tới.
Hai người đồng thời nhằm vào Lý Lộ Từ. Tú Tú nhảy xuống trực thăng, cầm hai cánh quạt bổ lên lưng người da đen.
Người da đen bỏ qua Lý Lộ Từ, mặc kệ người da trắng một mình đối phó Lý Lộ Từ, cố sức nhăn cơ mặt, lộ ra răng nanh trắng bóc, toàn bộ thân thể phình to, cơ thể hình cầu phá nát quần áo, đánh một quyền về phía cánh quạt của Tú Tú.
Cánh quạt bị văng ra, Tú Tú đang chuẩn bị tiếp tục công kích. ‘Bang’ một tiếng, nồi lẩu điện đột nhiên rớt ra khỏi hốc mắt.
Tú Tú vội vàng vứt bỏ cánh quạt, khẩn trương nhặt nồi lẩu điện lên ôm vào ngực, vô cùng trân trọng như bảo bối.
Người da đen thất thần trong chốc lát, thân thể biến thành một bóng đen, đánh một quyền lên nồi lẩu điện của Tú Tú.
Thân hình nho nhỏ của Tú Tú nện lên trực thăng, trên vách xuất hiện một vết lõm xuống, Tú Tú rơi xuống mặt đất.
Một tia máu tươi chảy ra khóe miệng Tú Tú. Tú Tú xoa xoa khóe miệng đứng lên, lại nhặt lên nồi lẩu điện. Lúc này nồi lẩu điện đã biến thành một đống bột phấn.
- Nóng… suối nước nóng… của ta…
Nước mắt Tú Tú rơi xuống từng giọt, ôm lấy ‘thi thể’ nồi lẩu điện liền bắt đầu gào khóc.
Người da đen cũng không thông cảm, không hề nương tay, nhặt cánh quạt lên hung hăng đập xuống.
Một con cua thật lớn đột nhiên đứng dậy, chiếc càng khổng lồ có thể cắt đứt vô số ốc đảo trên biển kẹp lấy cánh quạt, một cái càng khác nhanh như chớp kẹp lấy eo người da đen.
“Răng rắc…”
Đó là thanh âm gọn gàng nhất phát ra, người da đen liền bị càng cua cắt thành hai đoạn.
Làm xong, con cua lớn biến thành con cua nhỏ, tám chân ôm lấy nồi lẩu điện, không chút nhúc nhích.
Tạ Linh mặt trắng bệch:
- Không ngờ các ngươi lại cho một con cua dùng