Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 344: Khiêu vũ.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
- Anh cũng biết sử dụng sao? Máy chiếu và các chức năng lên mạng ti vi em chưa từng sử dụng qua, những cái đèn này từ khi công ty lắp đặt đến nay em mới thấy lần đầu.
An Tri Thủy cảm thấy kinh ngạc, còn có chút không phục:
- Tại sao đàn ông khi mày mò những thứ này đều biết sử dụng? Thật sự là nó phức tạp đến độ em cảm thấy nó được chế tạo ra để khiến người khác không sử dụng được.
- Thủy Thủy rất thông minh.
Lý Lộ Từ khen An Tri Thủy, là rất thật lòng.
- Anh còn châm chọc em sao?
An Tri Thủy không cảm thấy mình có chút thông minh nào.
- Một cô gái thật sự thông minh sẽ biết giả đò ngây thơ trước mặt người đàn ông mà mình thích, như thế sẽ thỏa mãn cảm giác hư vinh của hắn, khiến cho người đàn ông cảm thấy được ở bên cạnh cô ấy là hạnh phúc, sẽ càng yêu cô ta hơn.
Lý Lộ Từ nói, và so sánh với An Nam Tú, ây, theo An Nam Tú sẽ thỏa mãn lòng hư vinh của mình, tiếp sau đó sẽ nhận được những đòn công kích thê thảm.
- Không có, em đâu có nghĩ như vậy? Vả lại cái gì mà người đàn ông mình thích chứ, không biết xấu hổ à, em đâu có thích anh, cũng không có nghĩ sẽ làm anh thích em?
An Tri Thủy vội vàng giải thích, mau chóng chối bỏ những lời nói và tất cả tâm sự đã từng bộc lộ trước mặt Lý Lộ Từ trước kia, gương mặt đã đỏ bừng lên, An Tri Thủy không phải là cô gái phải cố ý làm cho người đàn ông thích mình.
- Anh biết em không cố ý, cho nên anh mới càng thích Thủy Thủy, bởi vì sự vô tư của Thủy Thủy càng bộc lộ rõ tâm tư của em.
Lý Lộ Từ nắm chặt hai nắm tay của cô, để cô không quá kích động.
- Anh cứ thích chọc em?
An Tri Thủy buông lỏng tay, để cho ngón tay của hắn luồng vào giữa ngón tay của mình, cả đôi tay có thể nắm chặt lấy nhau, đột nhiên rất muốn hắn ôm lấy mình, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng cái tên đại ngốc này lại nhìn Thủy Thủy một cách ngây thơ, trong ánh mắt chỉ có một niềm vui là được ở cùng nhau, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện gì khác.
- Chúng ta mau học thôi.
Lý Lộ Từ và An Tri Thủy nắm tay nhau đứng một hồi lâu, mới nghĩ ra là mình đang học khiêu vũ.
An Tri Thủy buông tay Lý Lộ Từ ra, để cho hắn cầm lấy máy điều khiển bật đoạn clip lên.
Đoạn clip được tải từ văn kiện tốc độ cao Xun lei, tải được một thời gian dài, với đường mạng nhà An Tri Thủy thì vừa tải vừa phát đoạn clip là không có vấn đề gì.
Cả hai người đều không biết, nhưng cũng có một chút căn bản, Lý Lộ Từ cầm lấy dụng cụ điều khiển, thỉnh thoảng chú ý cho tạm ngừng và phát tiếp.
Nếu như muốn trở thành một người khiêu vũ cấp bậc nhà nghệ thuật thì việc am hiểu và nhạy cảm đối với âm nhạc là không thể thiếu, đó không phải là sở trường của Lý Lộ Từ, nhưng nếu chỉ muốn học khiêu vũ, cái quan trọng nhất chẳng qua là sự dẻo dai của cơ thể, khả năng mô phỏng, khả năng học hỏi vâng vâng, một kẻ chuẩn bị trở thành thần đồ như Lý Lộ Từ đương nhiên là không thể thiếu những năng lực đó, hắn học rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với An Tri Thủy.
- Các ngón chân của em khá mềm đấy.
Lý Lộ Từ lại bị An Tri Thủy đạp một cái, bởi vì cảm thấy trên ti vi học khiêu vũ rất hay bị giẫm đạp lên chân, cho nên hai người họ đều để chân không trên thảm.
- Ai bảo anh tiến lên trước vậy, lúc này phải lui về sau chứ.
Lý Lộ Từ khen An Tri Thủy xinh đẹp, An Tri Thủy sẽ đỏ mặt, nếu như khen các bộ phận khác trên cơ thể phụ nữ, đương nhiên là sẽ đỏ mặt, chỉ còn cách nói láo.
- Chẳng lẽ mình đã học hai đoạn vũ đạo khác nhau?
Lý Lộ Từ thể hiện sự kinh ngạc.
- Đáng ghét, ghét nhất cái bộ mặt đứng đắn của anh lúc chế nhạo người khác.
Đôi tay của An Tri Thủy đã bị Lý Lộ Từ nắm chặt, không thể dùng nắm đấm để đánh người, lại dùng các ngón chân mềm mại để giẫm lên Lý Lộ Từ.
- Ây, em ghiền giẫm lên chân người khác rồi phải không?
Lý Lộ Từ giận dữ giơ chân lên, đạp một cái mạnh bạo lên tấm thảm.
Nhìn thấy Lý Lộ Từ đã không đạp được lên mình, An Tri Thủy đắc ý nhảy lia lịa để né, bắt lấy cơ hội lại giẫm Lý Lộ Từ một cái.
Lý Lộ Từ rất tức giận đạp lên đôi chân đang nhảy thoăn thoắt kia, quả thật rất giống con thỏ con nhảy nhót một cách phấn khích, đang nhảy dây thun một cách khoái trá, không để cho Lý Lộ Từ bắt được.
Lý Lộ Từ tất nhiên là không phải không đạp trúng, chỉ là sợ An Tri Thủy không chịu nổi thôi, các ngón chân của hắn để cho An Tri Thủy đứng cả người lên cũng không sao, nhưng các ngón chân của An Tri Thủy chỉ cần một lực nhẹ giẫm lên là sẽ bị sưng đến nỗi không thể mang giày được.
- Được rồi, em toát cả mồ hôi rồi.
Cả hai người đã quên chuyện khiêu vũ, An Tri Thủy mê mải chơi trò đạp các ngón chân của Lý Lộ Từ.
- Em không muốn nữa thì không chơi sao? Ngón chân của anh đã bị em giẫm nhiều lần như thế, dù sao thì cũng phải giẫm mạnh lại một cái mới được.
Lý Lộ Từ nói với vẻ không phục.
- Không được, anh là đàn ông, nhường em một chút không được sao?
An Tri Thủy thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, thân thể mệt rã rời, lời nói có vẻ nũng nịu.
- Không được, nhất định phải giẫm lại một cái.
- Được, chỉ một cái thôi đấy, anh nhẹ chân thôi đấy.
An Tri Thủy cầu xin.
- Được, bảo đảm không sao.
Lý Lộ Từ cười.
Vốn dĩ cảm thấy Lý Lộ Từ sẽ không đạp mình một cái thật mạnh, nhưng nhìn cách hắn cười, An Tri Thủy lại sợ, chớp chớp đôi mi, nhẹ nhàng thò cái chân ra ngoài cho hắn giẫm.
Lý Lộ Từ hét một tiếng, cái chân giẫm mạnh xuống.
- Á.
An Tri Thủy