Tất nhiên, cũng có hưởng thụ cảm giác này. Nhưng dù là An Tri Thủy hay Lý Bán Trang đều không phải loại người như vậy.
- Lý tiểu thư từng tham gia cuộc thi nào?
Một thanh niên mang mắt kính gọng màu trà hứng thú hỏi.
- Chưa từng.
Lý Bán Trang lắc đầu.
- Có dự định không?
- Không, tôi là sinh viên mới của Học viện Âm Nhạc Trung Hải năm nay, tôi học soạn nhạc.
Lý Bán Trang trả lời. Tính cách của cô vẫn khá ôn hòa, chỉ cần người khác không làm cô phản cảm, cô sẽ luôn mỉm cười ôn hòa, giống như anh trai vậy.
- Có thể thi hai chứng chỉ đàn dương cầm. Nhưng ngành soạn nhạc rất khó học, cũng phải thực tập nhiều nhất, thành tích khó khăn nhất, nghĩ lại chỉ thấy đau đầu. Cố gắng luyện đàn còn có thể được chút thành tích, cùng lắm thì cũng trở thành giáo viên dạy đàn được. Tôi tốt nghiệp từ ngành soạn nhạc, bây giờ nhìn lại những gì trước kia tôi viết, chẳng cảm thấy gì khác ngoài hai chữ “Thật tệ”!
Người thanh niên tự giễu nói.
- Vậy là sư huynh rồi!
Lý Bán Trang nhìn thoáng qua. Sau khi anh ta tới đây, những người xung quanh đều tự giác lui về phía sau, có hai người không chịu thua kém đứng cùng anh ta, nhưng rõ ràng khí thế không bằng người, đề tài nói chuyện lập tức bị anh ta khống chế.
- Cứ xem là vậy đi. Thôi học ở năm thứ hai, giấc mơ âm nhạc tan biến. Buôn bán hai năm với người ta, kết quả bị lỗ vốn. Hiện tại muốn chơi cổ phiếu, cũng thất bại. Nhìn thấy Lý tiểu thư, tôi lại muốn quay trở về sáng tác nhạc.
Người thanh niên cười ha ha.
- Thời tuổi trẻ ai mà chẳng thất bại, đó cũng là một bài học. – Lý Bán Trang cười cười – Tôi chỉ đàn những bản nhạc mình tự sáng tác.
Lời nói này xem như từ chối kéo gần quan hệ. Lý Bán Trang không giống An Tri Thủy, ngoại trừ học tập và kỉ luật thì không còn gì để nói chuyện với bạn khác phái. Nhưng Lý Bán Trang không có hứng thú giao lưu với nhiều người, hay là mở rộng quan hệ bạn bè.
- Cô là bạn của An tiểu thư sao?
Đột nhiên, người thanh niên hỏi.
Lý Bán Trang gật đầu.
- Xin lỗi, tôi không biết, xin lỗi không thể tiếp chuyện được!
Người thanh niên xấu hổ nói, vội vàng quay người rời đi, đụng vào người đằng sau, mắt kính bị rơi xuống đất.
- Mã Thế Long, Bentley của cậu rơi kìa! – Một người khác nhặt kính của hắn lên, cười gọi – Nghe thấy bạn của An Tri Thủy là chạy, thế mà xem được à?
Mã Thế Long nhận kính, không để ý đến giọng điệu châm chọc của đối phương, nói cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi.
- Lý Tử, may quá! Chị vẫn đi theo cha, không kịp tiếp đón em.
An Tri Thủy đi tới, kéo tay Lý Bán Trang.
- Không sao, cần gì phải tiếp đón em. Đến nhà em, em cũng đâu có tiếp đón chị.
Lý Bán Trang mỉm cười.
An Tri Thủy nhìn một vòng xung quanh.
- Hóa ra là bạn của An tiểu thư, quấy rầy rồi, chúng tôi sang bên kia uống rượu.
- Tôi cũng phải đi WC.
- Tôi phải đến chào Tiền Bộ trưởng mới được, có muốn đi cùng không?
Người vừa rồi cười nhạo Mã Thế Long kiên trì được 3 giây mới rời đi. Ít nhất, hắn không chạy ngay khi vừa nghe đến tên An Tri Thủy. Nhìn thấy người mới chạy.
An Tri Thủy vừa xuất hiện, những người khác lập tức túm năm tụm ba tản ra. Có mấy người mắng nhỏ, tên Mã Thế Long kia cũng không chịu nói một tiếng đã trốn trước.
- Sao lại như vậy?
Lý Bán Trang kì quái hỏi. Đúng là cô thấy rất phiền khi nhiều người vây quanh, nhưng bọn họ đều là khách của An Tri Thủy, Lý Bán Trang không có khả năng luôn lạnh mặt trên vũ hội sinh nhật, hoặc là cư xử không biết điều. Nhưng giờ những người này đều đi mất, Lý Bán Trang không hiểu thế là sao.
- Bây giờ em biết anh trai em lợi hại cỡ nào chưa?
Lý Lộ Từ cũng đi tới, thở dài. Khả năng giao tiếp của An Tri Thủy quả nhiên là tệ đến mức không thể chấp nhận được.
- Là sao? – Lý Bán Trang không hiểu gì cả.
- Những người đó chị đều quen hết, lung tung lộn xộn, không có ai là đàng hoàng cả!
An Tri Thủy không che dấu cảm giác khó chịu của mình.
- Có phải em đều phê bình hết bọn họ không? – Lý Lộ Từ hỏi.
- Không nhớ nữa. Nhưng bọn họ đều làm những chuyện rất ghê tởm! Tiếc là em không phải cảnh sát, nếu không em đã bắt hết bọn họ lại dạy dỗ, để bọn họ trở lại làm người!
An Tri Thủy tiếc nuối nói.
- Hôm nay là sinh nhật chị, vui vẻ lên! Bọn họ đến chúc mừng sinh nhật chị mà, đừng trách bọn họ.
Lý Bán Trang hơi hiểu ra. Kì thật khi cô quen An Tri Thủy, có cảm giác An Tri Thủy là người rất dễ gần. Chẳng qua vì Lý Bán Trang vốn là một cô gái tốt, An Tri Thủy cũng cảm thấy như vậy, cho nên thái độ của An Tri Thủy cũng khác biệt. Chỉ có Lý Lộ Từ mới biết rõ An Tri Thủy đối xử với người cô phản cảm như thế nào. Tận mắt nhìn thấy Dương Mính và Từ Bắc Thành làm chuyện như thế, cô sẽ kích động không thể kiềm chế. Nghe nói con cái nhà giàu mới nổi hay con nhà quan có đời sống thối nát một chút, cũng khiến An Tri Thủy khó có thể tha thứ.
Đương nhiên An Tri Thủy sẽ không vừa nghe nói liền chạy đến phê bình giáo huấn người khác. Tuy vậy, không ít lần mọi người gặp gỡ trò chuyện, An Tri Thủy sẽ không nể tình. Nhưng thanh niên có mấy người không sĩ diện? Mọi người lại không thể đụng chạm đến An Tri Thủy, nhưng ít nhất có thể trốn tránh, thế là xong.
- Chị chỉ lo bọn họ muốn theo đuổi em. Những người này mà theo đuổi con gái, thủ đoạn gì cũng dám dùng. Có được rồi không chừng lại là đùa giỡn cảm tình, khoe khoang khả năng cua gái của mình, sau đó vứt bỏ người ta. – An Tri Thủy phản cảm nhất là người như thế, nghiến răng nghiến lợi nói – Bọn họ một lần đều kết giao với ít nhất hai cô gái, em nói xem có quá thể không?
- Yêu đương rồi chia tay, lại yêu rồi chia tay, đó là chuyện rất bình thường! – Lý Lộ Từ bất đắc dĩ – Em không thể yêu cầu mọi người đều giống