Lúc này Tú Tú thực sự đắc tội với An Nam Tú. Lý Lộ Từ không khỏi có chút khâm phục con cua này. Nó có thể chịu được An Nam Tú nhục nhã đủ đường, quất roi, bị lôi trên đất, cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần An Nam Tú muốn, nó có thể biến thành tay đấm chiến đấu ngay đằng trước.
Tuy rằng nó không phải là một con thú triệu hoán đủ tư cách, nhưng vấn đề không phải ở nó. Nó vốn chỉ là một con cua bình thường đến không thể bình thường hơn.
Một con cua ngốc như vậy, khi nó tìm được tình bạn, nó có thể lấy dũng khí tranh đấu trước mặt chủ nhân đang tức giận chỉ vì muốn chơi với bạn thêm một chút.
Lý Lộ Từ cảm thấy Tú Tú không phải phản bội An Nam Tú. Nó chỉ ham chơi mà thôi. Chỉ số thông minh của nó chỉ có chút xíu như thế, hiểu được thế nào gọi là phản bội thì trời sập mất.
Tú Tú chỉ là một con cua ngốc sẽ không phản bội An Nam Tú, chỉ biết làm một vài chuyện ngốc nghếch mà thôi, sau đó biến thành một con cua u buồn ngâm nước nóng trong nồi lẩu.
- Tôi cảm thấy, đây không phải là lỗi của Tú Tú, là lỗi của cô!
Lý Lộ Từ quyết định giúp Tú Tú.
- Tôi sai lầm sao?
An Nam Tú nghĩ một chút, sau đó khẳng định:
- Không có, làm gì có!
- Tôi và Tú Tú, ai thông minh hơn?
Lý Lộ Từ hỏi, chịu nhục đánh đồng với Tú Tú.
- Tuy anh cũng thường xuyên làm tôi tức giận, làm không ít chuyện ngu xuẩn, nhưng anh thông minh hơn con cua ngốc kia một chút! Tuy vậy hai người đều không thích hợp được dùng chỉ số thông minh để hình dung bộ não. Tú Tú không có chỉ số thông minh, anh chỉ tốt hơn chút mà thôi, chênh lệch không lớn.
An Nam Tú không chút do dự đả kích Lý Lộ Từ. Ai bảo hắn nói cô sai lầm rồi.
- Cô…!
Lý Lộ Từ tức giận, muốn phản kích, nhưng không quên mục đích, tạm thời nhịn xuống.
- Vậy thì tôi với Tú Tú bên nào lợi hại hơn?
- Điều này thực khó khăn. Nói đến cường độ thân thể, hai người không khác mấy. Năng lực khôi phục của anh mạnh hơn nó. Nhưng trong thân thể Tú Tú có nguyệt bình, mặc dù nó không phát huy được bao nhiêu lực lượng của nguyệt bình. Hơn nữa Tú Tú biết một ít thần thuật đơn giản. Nếu so sánh, anh hơn hay là nó hơn đều được.
An Nam Tú ngẫm nghĩ một chút rồi kết luận.
- Đây là vấn đề! Tôi là Tú Tú lực lượng ngang nhau. Một là quan hầu, một là thú triệu hoán, nhưng chỉ số thông minh chênh lệch rất lớn.
Lý Lộ Từ bỏ quan phán đoán của An Nam Tú.
- Cho nên nếu so sánh, tôi làm việc càng khiến cô hài lòng. Có thể chăm sóc cô, quan tâm cô, kể chuyện cho cô, ôm cô ngủ, những thứ đó Tú Tú không thể làm được. Không phải nó không muốn làm, mà là chỉ số thông minh của nó không đủ. Nếu cô muốn nó giống tôi, cô nhất định phải dùng một lực lượng lớn để mở trí lực cho nó. Cô nhìn nó bây giờ mà xem! Cô cũng gọi nó là con cua ngốc. Cô phân cao thấp với một con cua ngốc, còn muốn trông mong nó có thể hiểu được cái gì gọi là trung thành, cái gì gọi là phản bội, thế không buồn cười sao?
- Tôi mất hứng!
An Nam Tú giận dữ trừng mắt Lý Lộ Từ.
- Lại làm sao thế?
Lý Lộ Từ không ngờ mình nói vậy chẳng những không giúp được Tú Tú, còn làm An Nam Tú giận hắn.
- Anh nghĩ lại mình vừa nói gì đó?
An Nam Tú quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
- Tự tỉnh lại đi!
Tỉnh lại? Lý Lộ Từ đứng ở đó, suy nghĩ nát óc cũng không tìm ra đáp án.
- Còn không tìm được, khả năng được cứu là rất nhỏ!
Người đàn ông trung niên thở hồ hộc bò lên bờ, ảm đạm nói.
- Hay là bị cá mập ăn mất rồi? – Bảo mẫu lo lắng hỏi, vừa an ủi Điềm Điềm – Tú Tú là mĩ nhân ngư, đang chơi trong biển. Nhà cô ấy ở biển, chờ cô ấy trở lại…
Bảo mẫu vô tình nói lại gần đúng với sự thật.
- Không thể! Phía trước có đặt lưới phòng cá mập, gần đây cũng không có động vật biển nào có khả năng tấn công rộng.
Người đàn ông trung niên nghiêm túc lắc đầu, nơi này là Viên Hổ Sơn, được bảo vệ cực kì nghiêm ngặt.
- Vậy thì ít ra cũng phải tìm được…
Bảo mẫu không thể nói ra hai chữ “thi thể”, cứ cảm thấy vừa rồi cô bé còn đang vui vẻ cười đùa cứ như thế mất đi. Chỉ cần có nhân tính đều không thể lạnh lùng chấp nhận chuyện như vậy.
- Tiếp tục lục soát! Mặc dù khả năng không lớn, người trưởng thành còn không thể chống đỡ được thời gian dài như vậy.
Người đàn ông trung niên nhìn bờ cát xung quanh. Bờ cát cách đó không xa không có dấu vết trẻ con lên bờ. Trên mặt biển là hai chiếc thuyền cứu hộ, người của ông ta vẫn đang bận rộn. Tuy rằng rất có thể phí công, nhưng vẫn tiếp tục.
- Vừa rồi có hai người muốn dẫn cô bé về nhà. Bọn họ tự xưng là anh chị, cô bé lại gọi cha mẹ. Cô gái bảo cô bé về nhà, sau đó cô bé sợ hãi chạy ra biển. Cô bé kia mấy ngày nay vẫn lang thang ngoài bờ biển.
Bảo mẫu kể lại chuyện đã xảy ra cho người đàn ông nghe.
- Cô bé đi lạc? Không có khả năng! Chúng tôi chưa từng phát hiện ra! Khi chúng tôi tuần tra bờ cát này chỉ nhìn thấy một cô bé ở cạnh các vị, vẫn chơi cùng tiểu thư Điềm Điềm.
Người đàn ông trung niên nghiêm nghị lắc đầu.
- Thật mà! Mỗi lần chúng tôi đưa tiểu thư đến, cô bé kia liền xuất hiện. Nếu là bạn của tiểu thư, làm sao bẩn thỉu như một đứa bé lang thang được? Chắc chắn là bỏ nhà đi!
Bảo mẫu nói xong, căm giận nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú.
- Trừ phi… bên kia có đường ống dẫn, cô bé vẫn ở trong ống. Nhưng cô bé vào Viên Hổ Sơn bằng cách nào? Chúng ta chưa từng thấy cô bé ở chỗ nào khác!
Người đàn ông nghi ngờ cực kì. Nếu hệ thống theo dõi của Viên Hổ Sơn bị một cô bé phá vỡ, thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!
- Mục đội trưởng, chị Hoa nói thật đấy. Vừa rồi tụi em có cẩn thận hai người kia, nhưng không ngờ…
Hai thanh niên mặc đồ lặn đi tới. Bọn họ xuống nước sớm nhất, bây giờ không còn đủ sức nữa.
- Đã báo cho đồn cảnh sát, phải điều tra hai người kia!
Người đàn ông trung niên trầm mặt. Tính chất chuyện này quá ác liệt. Ngược đãi nhi đồng là thách thức nhân tính, huống chi còn ép đứa bé đến tận bờ biển.
- Anh kéo Tú Tú